MẮT RỪNG - Trang 233

– xét đến cùng ông cũng là một người Anh, và không ai có thể nói chuyện
với các vị vua và nữ hoàng như một quản gia người Anh – ông nói:

– Thưa các đức vua và hoàng tử đáng kính, thưa điện hạ, thưa bệ hạ, thưa

thánh thượng, xin hãy tha thứ cho sự vô tình xâm nhập của chúng tôi. Tôi
cầu xin được sự thứ lỗi của các ngài, nhưng tôi nghĩ đã có một nhầm lẫn ở
đây. Chúng tôi không phải là kẻ thù của các ngài. Chỉ là những lữ khách
không có ác ý. Chúng tôi không hề có ý định làm phiền giấc ngủ của các
ngài. Nhưng nếu chúng tôi làm các ngài phật ý, xin hãy chấp nhận sự kính
trọng và nhận lỗi thành tâm nhất của chúng tôi, cùng với lời đảm bảo hèn
kém của chúng tôi rằng chuyện này sẽ không lập lại lần nữa.

Một cây thương Inca trượt cái xoảng qua lớp đá lát sàn hướng về phía mũi

giày của ông Groanin. Nhận ra có nói thêm nữa cũng vô ích, viên quản gia
quay lại và tuyệt vọng lôi kéo cánh cửa.

Ông Muddy nói:
– Vô ích. Cánh cửa đó vẫn kẹt cứng.
– Tất cả chúng ta sẽ bị kẹt cứng trừ khi cánh cửa dở hơi này mở ra,

Muddy ạ.

Rồi nắm tay lại thành nắm đấm, ông Groanin đập mạnh lên cửa.
– Tôi nói, có ai ngoài đó không? Ai đó làm ơn mở cửa giùm đi. Tôi nói,

mở cánh cửa dở hơi này ra giùm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.