MẮT RỪNG - Trang 268

nhỉ? Nó làm bằng kem tươi, đúng không? Tôi ngốc thật. Dĩ nhiên là vậy rồi.
Anh sẽ không ăn một loại bánh khác, đúng không Nimrod? Không phải một
người với khẩu vị và sự tinh tế như anh. Nhưng tôi tự hỏi không biết cái
bánh này có ngon bằng món bánh bông lan kem chanh nổi tiếng của vợ tôi
hay không.

Đưa mắt nhìn lại, họ trông thấy một gã đàn ông đang bước về phía họ,

vừa nhe răng cười một cách niềm nở vừa vẫy vẫy tấm bản đồ của Faustina
trên tay. Gã mặt áo khoác thợ săn, xà cạp, cùng một cái mũ cát. Trên cằm gã
là một bộ râu nhìn như một bàn chải đánh giày, và gã có một giọng nói mượt
mà, dễ nghe luôn làm John nghĩ đến một diễn viên trong kịch của William
Shakespeare. Nếu không có khẩu súng mà gã đang cầm trên tay, có lẽ gã sẽ
khiến người khác cảm thấy rất thân thiện.

Cậu Nimrod nói:
– Tôi đang tự hỏi bao giờ ông mới xuất hiện đây.
Dĩ nhiên đó là Virgil McCreeby, và gã đang đi cùng Zadie Eloko và một

cậu bé chừng mười ba tuổi với tướng cao ráo và vẻ mặt u ám, cậu nhỏ mặc
một cái áo thun rock, quần jean, jacket da, và một đôi giày ống đi mô tô nhìn
như thể chúng từng dạo quanh Trường Đua Quốc tế Daytona.

Philippa thốt lên:
– Dybbuk! Dybbuk, cậu đang làm gì ở đây vậy?
Dybbuk phát ra một âm thanh nghe như tiếng kèn fagôt và trợn ngược hai

mắt lên đỉnh đầu đầy tóc dài của cậu. Cậu bảo:

– Buck. Chỉ Buck thôi, okay?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.