MẮT RỪNG - Trang 271

mọi người gọi cậu là Buck, Dybbuk đến giờ vẫn không nói gì khác. Sự xấu
hổ mà cậu đang cảm thấy khi đứng trước mặt những bạn bè cũ của cậu đã
ngăn cản điều đó.

McCreeby giải thích:
– Ông Gaunt đã bị bắt cóc trên đường đến chỗ làm ở Manhattan vào một

buổi sáng lúc mấy người đang ở New Haven.

John vẫn khăng khăng:
– Ông Senna sẽ không bao giờ cho phép ai đó bắt cóc cha tôi. Ông ấy là

tài xế kiêm vệ sĩ riêng của cha. Và ông ấy rất giỏi với việc đó. Ông ấy từng
làm trong lực lượng Đặc Nhiệm.

Làm mặt hề, McCreeby cười khúc khích một cách khó ưa:
– Ồ, vậy à? Ờ, Đặc Nhiệm hay không thì ông Senna của cậu cũng có một

cái bao tử bình thường như tất cả mọi người. Có nghĩa là, nó có thể trở nên
cáu kỉnh. Đặc biệt là khi người của tôi cho nó ăn một thứ không tốt. Ví dụ
như một loại thuốc do chính tôi chế tạo ra với khả năng làm một người
không thể rời khỏi nhà vệ sinh trong suốt ba ngày. Ý tôi là, đó mới là thứ tôi
gọi là “lực lượng Đặc Nhiệm”. Kết quả là, vào buổi sáng đặc biệt đó, ông ấy
không có mặt ở đó để chở cha cậu đi làm. Và một trong những môn đồ của
tôi, Haddo, đã đảm nhận việc đó. Dù sao thì, lão cha già thân mến của cậu
thậm chí còn không nhận ra Senna già không ngồi sau tay lái. Cho đến khi
đã quá trễ. Cho cậu ấy thấy đi, Buck.

Dybbuk rút một cái laptop nhỏ ra khỏi ba lô. Cậu mở nắp máy ra, gắn nó

vào một điện thoại vệ tinh, bật nó lên, truy cập vào một trang web nổi tiếng
đăng tải nhiều đoạn video, rồi quay màn hình về phía John.

John cố bắt lấy ánh mắt của cậu bạn cũ, nhưng Dybbuk tránh không nhìn

vào mắt cậu. John nói:

– Tớ cứ nghĩ Finlay mới là người giúp McCreeby đấy. Ai ngờ từ đầu đã

là cậu. Đáng lẽ tớ nên biết điều đó. Sao cậu làm vậy, Buck? Tớ cứ nghĩ
chúng ta là bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.