MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 1412

Lăng Phong là một người có văn hóa có giáo dưỡng, ngay cả

Shakespeare bên châu Phi nói gì cũng thuộc nằm lòng. Cho nên, hắn quyết
định...

Nhìn.

Lăng Phong bắt đầu triển khai tác chiến.

Trong phim ảnh mà nói, muốn nhìn lén rất đơn giản.

Một là, mút đầu ngón tay một cái, chọc vào giấy dầu cửa sổ, lập tức cửa

sổ sẽ thủng một lỗ. Đáng tiếc, phim ảnh đều nói láo. Phòng Thành Bích phu
nhân đều là gỗ, căn bản không có chỗ nào làm bằng giấy dầu.

Hai là, leo lên mái nhà gỡ ngói nhìn xuống.

Vấn đề là, làm sao leo? Chiếu kịch bản ăn khách mà nói, lúc này sẽ đột

nhiên rớt ra một cái thang. Hoặc là cạnh phòng có một cái cây to, xảo diệu
thế nào nhánh cây lại tỏa ra mái nhà.

Đáng tiếc, kịch bản này lại không ăn khách. Phong ca tuy biết “hoạt bất

lưu thủ”, nhưng cũng không phải cao thủ khinh công nhún một cái là lên
mái nhà, càng không biết thuật leo tường.

Từ từ, không có việc gì khó, chỉ sợ không được buff. Chẳng phải còn có

thần lực sao?

Đáng tiếc, thần lực của Lăng Phong, cũng không phải quá bá đạo. Nghe

thì còn được đi, nhìn thì không được lắm. Nói như lúc này, thi triển thần
lực tỏa ra, Lăng Phong đúng là định vị được Thành Bích thật. Nhưng chủ
yếu là nghe tiếng nước chảy rõ hơn một chút, thậm chí nghe được tiếng hít
thở của nàng. Nhưng còn nhìn thì vô cùng mù mịt, đại khái chỉ ước lượng
được hình dáng, căn bản không thể nhìn rõ cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.