MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 133

Nia thở dài và đưa mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ lại
cái đêm khốn khổ ấy.

Khi cô đủ can đảm nhìn xuống để xem thử phản ứng của
nhà Llewelyn sau lời thú tội của mình, cô nhìn thấy hàm
răng trắng bóc của ông Llewelyn hiện ra sau mớ tóc nâu bù
xù của ông. Ông đang mỉm cười. Rồi ông phá lên cười, và
Emlyn cũng đang khúc khích cười theo ông.

Nia trách:

- Nhưng đúng cháu đã làm một điều rất tệ mà.

Ông Llewelyn đồng ý:

- Đúng là thế! Cho bác xin lỗi! Nhưng tại sao cháu không
đến đây hỏi, cariad? Chúng ta có thể cho cháu đăng ten và
tất cả những gì cháu cần cho kiệt tác của mình mà.

Ông bước đến bên một cái hộp gỗ nằm bên dưới một khung
cửa sổ dài và mở tung nó ra. Ông nói:

- Nhìn xem! Đăng ten và vải cotton, lông chim và những thứ
xinh đẹp khác!

Ông giơ lên một cái áo đầm cotton với màu hồng nhạt nhất
mà Nia từng thấy, bên trên thêu những bông hoa trắng.

- Những bông hoa đang nở, đúng không?

Hai đứa trẻ đồng loạt đứng dậy. Emlyn nhìn chằm chằm vào
cha cậu và cái áo đầm.

- Con nghĩ sao, Emlyn? Cha có nên đưa nó cho Nia để làm
bức tranh của cô bé không?

Câu nói của ông dường như ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn là
một câu hỏi thông thường. Nia có cảm giác rằng ông hình
như đang cố gắng đánh bại một bóng ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.