MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 171

Nia chợt nhớ lại chú lính bằng len cô đã tìm thấy ở Ty Llyr.

Gwyn lẩm bẩm:

- Vậy mà mẹ nói mẹ đã mang mấy thứ đồ đó tới Oxfam.

Bà Elinor nói tiếp:

- Thật ra thỉnh thoảng dì và Geraint cũng ra ngoài vào lúc
sáng sớm khi chưa có ai, phải không Geraint? Thỉnh thoảng
chúng ta đi dạo đến cuối đường. Bác Ivor tới đón chúng ta
bằng chiếc Land Rover. Nhưng chúng ta không bao giờ đi tới
Pendiwi. Dì không bao giờ có thể tới đó nữa, không bao giờ.
Cha cháu bảo dì làm thế là tốt nhất.

Bà bắt đầu cắn móng tay làm Nia nhớ lại Alun cũng thường
làm vậy hồi tám tuổi mỗi khi cậu nổi giận. Cậu đã bỏ được
tật đó cũng khá lâu rồi.

Cả hai lo lắng nhìn bà Eilor Llewelyn. Cứ như thể bà đang
vướng phải một căn bệnh mà không ai có thể gọi tên. Liệu
một người mắc bệnh sợ hãi như bà có thể giúp được ai
không?

Hy vọng chuyển chủ đề khỏi những ký ức có thể làm bà
Elinor buồn phiền, Gwyn hỏi:

- Ai trồng những bông hoa ngoài kia vậy dì?

Dì Elinor tươi tỉnh hẳn lên, bà nói:

- À, là một cô bé rất đáng yêu. Cô bé nhìn rất giống chị
Bethan của cháu đấy, chỉ có điều cô bé có làn da trắng và
nhìn ốm yếu hơn. Cô bé lại tới đây vào một ngày mùa đông.
Lúc ấy, Geraint còn chưa biết đi cơ. Hôm đó, tuyết rơi rất
dày và chúng ta đã mấy tuần không gặp ai, nhưng đùng
một cái cco6 bé đã tươi cười xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Dĩ
nhiên dì đã mời cô bé vào nhà, nhưng dường như cô bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.