MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 54

Nia nhanh chóng nói:

- Em cũng không thích ăn thịt. Chúng có mùi kỳ lắm.

Rồi cô tự bào chữa:

- Nhưng em vẫn phải ăn chúng, vì cha em bán thịt mà.

Emlyn có vẻ vui trở lại. Nia không thể chịu trách nhiệm về
những thứ mà cô buộc phải ăn.

- Pury sydd yna?

Câu nói bằng tiếng xứ Wales vang lên đầy mệt mỏi trong
căn phòng tối. Nia gần như quên mất sự hiện diện của ông
Llewelyn.

Trước khi quỳ xuống sàn nhà và nhặt con dao của mình lên,
Emlyn trả lời:

- Là Nia! Cô bé với con chó!

- Ble mae’r ci? Con chó đâu?

Nia lúng túng tìm cách trả lời nào có thể giảm nhẹ tội lỗi
của cô một khi lời nói dối của cô bị phát hiện:

- Cháu... cháu không thể mang nó theo hôm nay.

- Vậy còn đôi giày màu hồng và những ngôi sao mà cháu
hứa sẽ mang theo đâu?

Ông Llewelyn không có vẻ gì giận dữ. Nhìn ông giống một
con thú mệt mỏi nhưng tốt bụng đang đi về phía cô xuyên
qua khu rừng đầy những sinh vật kỳ lạ của ông.

Nia nói:

- Mẹ cháu giấu chúng đi rồi. Cả chuỗi hạt và cái nón nữa.
Nhưng cháu có mang theo cái áo đầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.