MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 55

Cô kép dây kéo áo khoác ngoài xuống và tự hào mang ra
báu vật của mình.

Nhưng cha của Emlyn thở dài và nhìn qua đầu cô, ông bảo:

- Không thể vẽ gì khi trời cứ tối thế này cả. Bầu trời hôm
nay kỳ lạ thật! Cứ y như một viên đá phiến đen ngòm ấy!

Nia hoảng sợ nghĩ:

- Họ không cần mình nữa rồi. Không cần mình nếu không có
con chó. Cái áo đầm cũng không đủ.

- Em dùng súp đi! Có sẵn rồi đấy!

Mải tập trung vào công việc điêu khắc của mình, Emlyn hầu
như chỉ mời cô cho có chứ không phải thật sự mong muốn
sự có mặt của cô.

Không để sự hờ hững của cậu làm nản lòng, Nia nói ngay:

- Vâng ạ!

Và sợ mình có vẻ hăm hở quá, cô nói thêm:

- Em chẳng ăn được gì nhiều cả, vì đó là món giăm bông.

Ông Llewelyn đi đến lò và múc ra ba tô súp. Nó đặc quánh,
nóng hổi, và có màu hơi bị xanh quá so với sở thích của Nia,
tuy nhiên cô quyết định mình có thể tập làm quen với nó.

Họ cùng ngồi xếp bằng trên sàn nhà và ăn phần súp của
mình, kể cả ông Llewelyn, và dù không ai nói gì cũng không
sao. Không cần phải kiếm lời nào để nói, mỗi người tự theo
đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cảm thấy thư giãn trong sự
im lặng, Nia bắt đầu suy nghĩ vu vơ về mọi chuyện và thình
lình nhớ về dự án của thầy James. Cô bật ho sù sụ cho đến
khi ông Llewelyn vỗ nhẹ vào lưng cô. Ngay cả khi ngừng ho,
cô vẫn thở hổn hển với khuôn mặt đỏ hoét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.