MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 59

- Mẹ của anh!

- Anh vẽ bức tranh đó à?

- Ừ. Anh vẽ nó hai năm trước, sau khi mẹ anh đi mất.

Nia muốn hỏi về vầng trăng và lý do tại sao người phụ nữ
lại treo mình trên đó, nhưng bức tranh đã biến mất đằng
sau những bức tranh khác và ông Llewelyn bước về phía họ
với một cái gì đó dài và cuộn tròn trên tay. Ông giữ một đầu
rồi phất mở tấm vải bạt dài hai mét, làm những bụi vải nhỏ
xíu bên trong bay đầy không khí, lấp lánh trong ánh đèn
trước khi nhẹ nhàng hạ cánh xuống khắp đầu họ.

- Nó đây Nia. Tấm vải nền cho bức tranh của cháu!

Ông Llewelyn đặt tấm vải xuống bên cạnh cô và bước lùi lại.
Nia nhìn nó và thốt lên:

- Nhưng nó to quá!

Ông đáp lời:

- Một kiệt tác phải luôn to lớn. Chú có linh cảm rất tốt về
chuyện này. Chắc chắn cháu sẽ chứng minh được mình với
tác phẩm này. Nhưng nhớ đừng cho ai thấy nó cho đến khi
hoàn tất nhé. Nó phải là của cháu, hoàn toàn của cháu. Nếu
cháu cần giúp đỡ, hãy hỏi chúng ta, đừng hỏi ai khác! Và
một ngày nào đó, chúng ta sẽ thấy được một Nia thật sự và
rất đặc biệt!

- Cháu cảm ơn chú!

Nia đứng lên và hơi lưỡng lự nhìn tấm vải hình chữ nhật
khổng lồ dưới chân mình. Ông Idris Llewelyn ra lệnh:

- Nhận lấy nó đi, cô bé! Cuốn nó lại rồi giấu nó trong người
ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.