MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 81

Khi Nia mang tấm vải vào nhà tắm tối hôm đó, mặt trăng
không mọc. Ngọn đèn đường cũng đủ sáng, tuy nhiên bức
tranh của cô trông có vẻ gì đó ảm đạm và không có hồn
dưới ánh sáng nhân tạo. Nia đã tìm ra vải nhung xanh để
làm cây thủy tùng tuy nhiên cô không thể nhớ được hình
dáng của chúng như thế nào. Đôi vớ xám cũ của Alun cũng
không đủ để làm một nhà thờ.

- Mình không thể làm được! Mình chẳng thể làm được gì!

Cô lẩm bẩm đầy giận dữ với tấm vải bạt. Nia-người-không-
thể-làm-chẳng-cái-gì, người đã vắng mặt cả tuần nay, lại
xuất hiện, dòm qua vai cô, nắm lấy tay cô. Cô cần gặp
Emlyn và cha cậu để được khuyên nhủ và động viên. Liệu
hô có muốn nói chuyện với cô nữa không?

Khi Nia đặt lại tấm vải dưới gầm giường, cô đã không khâu
được thêm được mũi nào vào nó. Cô cũng không làm được
gì vào đêm tiếp theo. Emlyn đã không đến trường.

Vào đêm thứ ba sau khi Gareth gặp tai nạn, Nia lẻn vào
phòng ngủ của các cậu con trai khi không có ai ở đó, và lấy
một chiếc vớ xám còn mới trong ngăn tủ của Gareth. Cô tự
bào chữa với bản thân:

- Dù gì thì giờ này nó cũng chỉ cần một cái vớ thôi.

Tối hôm đó, cô cố gắng cắt cái vớ thành hình nhà thờ.
Những miếng vải bị kéo căng và rách tả tơi. Nia ngồi trong
nhà tắm và trừng mắt ngó công trình dang dở của mình. Cô
chợt nhớ rằng Gareth chỉ bị gãy chân và sẽ lành lại chứ
không phải mất hoàn toàn. Cô cắt cái vớ thành từng mảnh
vụn và dội nó xuống bồn cầu.

Sáng hôm sau, Nerys phàn nàn tại bàn ăn sáng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.