MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 145

26

Ngày hôm sau chúng tôi chuyển Strickland về. Phải kiên quyết và kiên

nhẫn lắm mới bắt ông ta đi được, nhưng thật ra vì ông bệnh quá nặng nên
không chống cự được sự khẩn khoản của Stroeve và quyết tâm của tôi.
Chúng tôi mặc quần áo cho ông ta trong khi ông ta chửi rủa chúng tôi một
cách yếu ớt, chúng tôi đưa ông ta xuống cầu thang, đặt vào trong một chiếc
xe taxi và chở đến phòng vẽ của Stroeve. Ông ta kiệt sức đến nỗi khi đến
nơi, ông để chúng tôi đặt vào giường mà không nói một lời nào. Ông bệnh
đã sáu tuần rôi. Có lúc trông ông như chỉ còn sống được vài giờ nữa, và tôi
nghĩ rằng chính nhờ sự kiên trì của anh chàng Hà Lan mà ông đã qua khỏi.
Tôi chưa bao giờ gặp một người bệnh nào khó tính khó nết hơn. Không
phải ông ta đòi hỏi nhiều và hay than phiền, ngược lại là đằng khác, ông
không bao giờ kêu ca, không đòi một cái gì, ông hoàn toàn yên lặng.
Nhưng trông ông có vẻ bực bội về sự chăm sóc mà người ta dành cho ông,
ông đón nhận tất cả những sự hỏi han về sức khỏe và những nhu cầu của
ông bằng sự chế giễu, một nụ cười chế nhạc hoặc một lời nguyền rủa. Tôi
thấy ông thật đáng ghét; khi ông vừa qua được cơn nguy kịch, tôi không
ngần ngại bảo cho ông ta biết như vậy.

-Cút đi, - Ông ta đáp gọn lỏn.

Dirk Stroeve bỏ hết mọi công việc của mình; anh chăm sóc Strickland

thật dịu dàng và cảm thông. Anh khéo làm cho ông ta thoải mái; anh sử
dụng một mẹo vặt mà tôi không bao giờ nghĩ là anh có thể biết để bắt ông
ta uống thuốc theo toa bác sĩ. Không có gì là quá rắc rối với anh ta. Vợ
chồng anh sống đầy đủ tiện nghi, nhưng chắc chắn anh không có thừa tiền
để phung phí. Thế mà anh lại phong phí bừa bãi trong việc mua những thức
ăn ngon, trái mùa và đắt để có thể kích thích được cái khẩu vị không bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.