MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 150

27

Thế rồi hai, ba tuần lễ qua đi. Một buổi sáng nọ, khi tạm ngưng công

việc, tôi thấy nên tự cho mình một ngày nghỉ, và tôi đi đến việc bảo tàng
Louvre. Tôi thơ thẩn đây đó xem những bức tranh mà tôi rất quen thuộc
cho trí tởng tượng của mình vẩn vơ theo những cảm xúc do bức tranh ấy
gợi ra. Tôi nhàn nhã bước vào phòng trưng bày rộng lớn, và tình cờ trông
thấy Stroeve ở đó. Tôi mỉm cười, vì cái dáng vẻ tròn trĩnh và ngơ ngác của
anh không bao giờ làm tôi nhịn cười được. Thế rồi khi đến gần, tôi chú ý
thất anh ta có vẻ như đang buồn phiền chuyện gì một cách đặc biệt. Trông
anh thiểu não và thật buồn cười, giống như một người rớt xuống nước với
nguyên quần áo, vừa được vớt lên, vẫn chưa hoàn hồn, chẳng khác nào một
thằng điên. Anh quay lại và nhìn sững tôi. Đôi mắt xanh tròn xoe đằng sau
cặp kính trông rất lo lắng phiền muộn.

-Stroeve! - Tôi gọi.

-Làm gì mà thơ thẩn thảm hại thế? - Tôi vui vẻ hỏi.

-Lâu lắm không đến bảo tang Louvre, tôi nghĩ là cũng phải đến xem có

gì mới không.

-Nhưng anh đã bảo là phải vẽ xong một bức tranh trong tuần này mà.

-Strickland đang vẽ trong phòng vẽ của tôi.

-Thế sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.