MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 164

Anh ta không trả lời ngay. Có một cây bút chì trên bàn, vô tình anh vẽ

một cái đầu trên tờ giấy thấm.

-Nếu anh không thích những câu hỏi của tôi thì hãy cho tôi biết nhé, - tôi

nói.

-Nói chuyện sẽ làm cho tôi dễ chịu.Ồ, nếu anh biết được nỗi đau đớn

khủng khiếp trong lòng tôi như thế nào! - Anh ta quẳng cây bút chì xuống. -
Vâng, tôi đã biết chuyện đó được hai tuần nay rồi. Tôi biết chuyện đó trước
khi cô ta làm như vậy kia.

-Thế sao anh chẳng tống khứ Strickland đi cho rồi?

-Tôi không tin được chuyện đó. Dường như không rõ ràng lắm. Nhìn ông

ta cô ấy không chịu được. Còn hơn là không rõ ràng, nó không thể tin
được. Tôi tưởng chỉ do ghen tuông mà thôi. Anh biết đó, tôi vẫn hay ghen,
nhưng tôi tự luyện mình không bao giờ để lộ ra; tôi ghen với tất cả mọi
người cô ấy quen, tôi ghen cả với anh. Tôi biết cô ấy không yêu tôi như tôi
đã yêu cô ấy. Đó chỉ là chuyện tự nhiên, phải không? Nhưng cô ấy cho
phép tôi yêu cô ấy và như thế đủ để cho tôi hạnh phúc rồi. Tôi tự bắt mình
đi ra khỏi nhà hàng mấy giờ liền để họ ở lại một mình. Tôi muốn trừng phạt
mình vì những mối nghi ngờ không xứng đáng với tôi. Khi trở về, tôi thấy
rằng họ không cần đến tôi - không phải Strickland, ông ta không hề để ý tôi
có đó hay không - nhưng là Blanche. Cô ấy rùng mình khi tôi đến hôn. Sau
cùng, khi đã nhận ra rồi, tôi không biết mình phải làm gì nữa. Tôi biết nếu
tôi cứ đóng kịch, họ chỉ cười nhạo tôi mà thôi. Tôi nghĩ nếu tôi im và giả
vờ không thấy, thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Tôi định sẽ lẳng lặng tống khứ
ông ta đi, không cãi cọ gì. Ôi, nếu anh biết tôi đã phải khổ sở như thế nào!

Sau đó, anh lại kể cho tôi nghe việc anh ta yêu cầu Strickland đi. Anh đã

cẩn thận chọn lúc, và cố làm cho việc yêu cầu của anh thật là bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.