MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 172

lại, lúc ấy chị ta không còn tử tế, không còn khoan dung gì cả, chị ta chỉ
còn muốn chọc tức cho phát điên lên mà thôi. Thình lình, Blanche Stroeve
dừng lại, lấy hết sức bình sinh tát một cái vào mặt chồng. Chị lợi dụng lúc
anh đang choáng váng mặt mày để thoát đi, chạy lên cầu thang về phòng
vẽ. Môi chị vẫn không hé một lời nào.

Khi anh kể cho tôi nghe chuyện này, anh sờ vào má như thể anh còn cảm

thấy sự đau đớn của cái tát, trong đôi mắt anh lộ ra một nỗi đau khổ đang
giày vò và một sự kinh ngạc thật buồn cười. Trông anh giống như một cậu
học trò thiểu não và mặc dù tôi cảm thấy buồn cho anh ta, tôi vẫn không thể
nào nín cười được.

Sau đó, anh thường qua lại con đường mà chị ta phải đi qua để đến các

cửa hàng; anh đứng lại góc đường phía bên kia mỗi khi chị ta đi qua. Anh
không dám nói với chị ta nữa, nhưng anh cố đặt hết sự cầu khẩn trong tâm
hồn vào cặp mắt tròn xoe của mình. Tôi cho rằng anh mong cái nhìn khốn
khổ của anh sẽ làm chị ta mủi lòng. Chị không bao giờ tỏ một dấu hiệu nhỏ
nào chứng tỏ chị nhìn thấy anh ta. Chị vẫn không hề thay đổi giờ giấc đi
làm những chuyện lặt vặt hoặc tìm một con đường đi khác. Tôi nghĩ trong
cái vẻ dửng dưng của chị ta có cả một sự độc ác nào đó. Có lẽ chị ta lấy
làm thích thú khi hành hạ anh như vậy. Tôi lấy làm ngạc nhiên tại sao chị
lại ghét anh ta dữ như vậy.

Tôi yêu cầu Stroeve xử sự khôn ngoan hơn. Sự thiếu bản lĩnh của anh

thật đáng bực mình.

- Anh sẽ chẳng làm gì cho ra hồn nếu cứ tiếp tục như thế này, - tôi nói. -

Tôi nghĩ nếu anh khôn hơn, anh đã đập một gậy vào đầu chị ta rồi. Chị ta sẽ
không khinh bỉ anh như bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.