MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 173

Tôi đề nghị anh nên về quê một thời gian. Anh thường nói với tôi về cái

thành phố yên tĩnh ấy, một nơi nào đó ở miền Bắc Hà Lan, có bố mẹ anh
đang sống. Họ là những người dân nghèo. Bố anh làm thợ mộc, sống trong
một ngôi nhà gạch đỏ nhỏ bé và cũ kỹ, ngăn nắp và sạch sẽ, bên cạnh con
kênh lững lờ. Đường phố rộng rãi và vắng vẻ. Thời vàng son ở đó cách đây
đã hai trăm năm rồi, nhưng những ngôi nhà vẫn giữ được vẻ uy nghi giản dị
của quá khứ. Vào thời ấy những nhà buôn giàu có ở đấy đã phất to và sống
thanh thản, họ thường gửi hàng hóa đến bán ở những vùng Đông Nam Á xa
xôi, và trong thời kỳ sa sút trầm trọng họ vẫn còn giữ được lại cái hương vị
của quá khứ huy hoàng. Người ta có thể đi lang thang dọc theo con kênh ra
đến những cánh đồng xanh bao la, cối xay gió rải rác đó đây, đàn gia súc
con đen con trắng đang uể oải gặm cỏ. Tôi nghĩ rằng giữa khung cảnh ấy,
với những kỷ niệm thời thơ ấu, Dirk Stroeve có thể quên đi nỗi bất hạnh
của mình. Nhưng anh không chịu đi.

- Tôi phải ở đây khi cô ta cần đến tôi,- anh ta lặp lại.- Thật là khủng

khiếp nếu có một chuyện ghê gớm nào đó xảy ra mà tôi lại không có mặt.

- Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra n?- Tôi hỏi.

- Tôi không biết. Nhưng tôi sợ.

Tôi nhún vai.

Dù đau khổ ê chề, Dirk Stroeve vẫn có cái vẻ buồn cười. Có thể anh sẽ

gây được lòng trắc ẩn nếu anh hốc hác và gầy đi. Nhưng anh lại không thế.
Anh vẫn mập béo và đôi má đỏ phúng phính của anh bóng như những quả
táo chín. Anh là người ăn mặc rất gọn gàng, anh vẫn mặc chiếc áo choàng
màu đen bảnh bao và đội chiếc mũ tròn luôn luôn có vẻ quá nhỏ đối với
anh với một cung cách sang trọng, thong dong. Bụng anh đang có chiều
hướng phệ ra, vì nỗi đau buồn không ảnh hưởng gì đến nó. Hơn bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.