MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 204

- Ông ta nói sao?

- Ông hơi mỉm cười. Tôi nghĩ rằng ông ta cho tôi là một người quá ngớ

ngẩn. Ông bảo ông còn có việc khác quan trọng hơn.

Phải chi Strickland dùng một câu nào khác để từ chối thì tốt hơn.

- Ông ta cho tôi bức tranh vẽ Blanche.

Tôi không hiểu tại sao Strickland làm như thế. Nhưng tôi đã không có

nhận xét gì, và chúng tôi im lặng một lúc.

- Anh tính sao với tất cả đồ đạc của anh?- Sau cùng tôi hỏi.

- Tôi gọi một người Do Thái đến, và anh ta đã trả cho tôi một món tiền

kha khá về khoản đồ đạc đó. Tôi chỉ mang về quê hương những bức vẽ của
tôi. Ngoài chúng ra, tôi không còn cái gì khác trên đời này, chỉ còn một
rương áo quần và một vài quyển sách.

- Tôi vui mừng được biết anh trở về quê hương, - tôi nói.

Tôi cảm thấy anh ta sẽ có dịp bỏ lại đằng sau tất cả dĩ vãng. Tôi hy vọng

nỗi đau buồn dường như không thể nào chịu nổi hiện nay sẽ nguôi đi với
thời gian, và tính chó quên đầy nhân hậu sẽ giúp anh lại tiếp tục một lần
nữa gánh nặng cuộc đời. Anh hãy còn trẻ, và trong một vài năm nữa anh sẽ
nhìn lại tất cả nỗi bất hạnh của mình với một nỗi buồn mà trong đó sẽ có
một điều gì đó không phải là không thú vị. Sớm muộn rồi anh cũng sẽ cưới
một người chân thân nào đó ở Hà Lan, và tôi cảm thấy chắc chắn anh ta sẽ
được hạnh phúc. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến vô vàn bức tranh tồi tệ anh sẽ
vẽ trước khi chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.