MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 225

Strickland đã mơ hồ thấy được trong những vật thể một ý nghĩa tinh thần
nào đó quá lạ lùng đến nỗi ông chỉ có thể gợi nó ra bằng những biểu tượng
què quặt. Dường như ông đã tìm thấy trong cái hỗn mang của vũ trụ một
khuôn mẫu mới, và ông thử ghi nó lại một cách vụng về với nỗi lòng khắc
khoải. Tôi thấy một tâm hồn bị giày vò day dứt đang cố diễn tả. Tôi quay
lại ông.

- Tôi thắc mắc không biết là ông có sử dụng nhầm phương tiện không? -

Tôi hỏi.

- Anh muốn nói cái quái quỷ gì thế?

- Tôi nghĩ ông đang cố nói một điều gì đó. Tôi hoàn toàn không biết nó

là cái gì, nhưng tôi không tin chắc cách tốt nhất để nói nó ra là hội họa.

Tôi đã nhầm khi nghĩ rằng xem tranh của ông tôi sẽ tìm được đầu mối để

hiểu cái tính khí lạ lùng của ông. Những bức tranh của ông chỉ gia tăng nỗi
kinh ngạc mà ông đã chất đầy trong tôi. Tôi hoang mang hơn bao giờ hết.
Điều duy nhất hình như rõ ràng đối với tôi- và có lẽ điều này cũng có vẻ kỳ
cục- là ông đang say mê cố thoát ra bất cứ sức mạnh nào giam giữ ông ta.
Nhưng sức mạnh đó là gì và sự giải thoát sẽ đi theo con đường nào thì vẫn
còn mù mờ không thấy được. Mỗi người chúng ta đều cô độc trên trần đời.
Ai cũng khép mình trong một tháp đồng, và chỉ có thể liên lạc với bạn bè
bằng những dấu hiệu, mà dấu hiệu thì không có giá trị chung đến nỗi ý
nghĩa của chúng mơ hồ và không chắc chắn. Chúng ta cố gắng một cách
đáng thương để truyền đạt những kho tàng trong tâm hồn chúng ta cho
người khác, nhưng họ không có khả năng tiếp nhận, cho nên chúng ta cứ đi
trong cô đơn, bên cạnh nhau nhưng không cùng nhau được, ta không thể
hiểu được bạn và không được bạn hiểu mình giống như người sống ở một
xứ mà ngôn ngữ của nó người ta lại biết quá ít đến nỗi thay vì nói lên
những điều sâu xa đẹp đẽ, họ bị bắt buộc phải nói lên những chuyện tm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.