MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 267

Hồi mới bắt đầu chuyến đi nghỉ ở vùng Địa Trung Hải, ông dự định sẽ

quay trở lại Luân Đôn để nhận việc ở bệnh viện Saint Thomas. Một buổi
sáng nọ, khi tàu cập bến Alexandria, từ trên boong tàu ông đứng nhìn thành
phố trắng xóa dưới ánh nắng mặt trời và đám đông trên bến tàu. Ông nhìn
những người bản xứ trong bộ đồ vải gabađin tồi tàn, những người da đen
xứ Xu Đăng, đám đông ồn ào người Hy Lạp và người Ý, những người Thổ
Nhĩ Kỳ nghiêm trang với cái mũ khăn, ánh nắng chói chang và bầu trời
xanh ngắt, và có một cái gì đó xảy đến với ông. Ông không thể diễn tả nó
được. Nó giống như một tiếng sét, ông nói, và rồi, không bằng lòng với sự
so sánh này ông lại bảo nó giống như một sự thần khải. Dường như một cái
gì đó bóp thắt tim ông, và ông bỗng cảm thấy một niềm hân hoan, một cảm
giác tự do tuyệt vời. Ông cảm thấy thoải mái, và chính ngay lúc đó ông đã
quyết định sẽ sống khoảng đời còn lại ở Alexandria. Ông không gặp khó
khăn gì nhiều trong việc rời bỏ chiếc tàu và hai mươi bốn giờ sau, với tất cả
những đồ đạc tùy thân, ông đã lên bờ.

- Chắc ông thuyền trưởng phải nghĩ rằng anh đã phát điên phát cuồng lên

rồi.- Tôi mỉm cười.

- Tôi không quan tchuyện người khác nghĩ. Không phải tôi đang hành

động mà là một cái gì khác mạnh mẽ hơn ở trong người tôi. Trong lúc bỡ
ngỡ nhìn quanh tôi nghĩ tôi sẽ đi đến một khách sạn nhỏ của người Hy lạp,
và tôi cảm thấy tôi biết tìm nó ở đâu! Thế rồi, anh biết không, tôi đi thẳng
đến đó, và khi tôi nhìn thấy nó, tôi nhận ra nó ngay.

- Trước đó anh có đến Alexandria bao giờ chưa?

- Chưa! Cả đời tôi có bao giờ ra khỏi nước Anh đâu.

Hiện tại ông làm trong cơ quan Nhà nước, và ông đã ở đó từ ấy đến nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.