MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 269

- Anh muốn nói gì thế?

- Phải, anh có nhớ Abraham không? Anh ấy là người có tương lai. Hồi

còn là sinh viên, anh ấy trội hơn tôi trong suốt thời gian đi học. Anh ấy đoạt
được tất cả giải thưởng và học bổng trong những cuộc thi mà tôi có tham
dự. Tôi luôn luôn chiếm một chỗ thứ yếu so với anh. Nếu anh ấy tiếp tục
anh ấy sẽ ở chức vụ hiện nay của tôi. Con người đó có biệt tài về phẫu
thuật. Không ai sánh được với anh ấy. Khi anh ấy được đề cử làm người
điều hành bệnh viện Saint Thomas tôi không có cơ hội nào chen chân vào
ban điều hành. Lẽ ra tôi phải trở thành một bác sĩ đa khoa, và anh biết làm
sao một anh bác sĩ đa khoa có thể thoát ra khỏi vết xe tầm thường. Nhưng
Abraham đã bỏ việc, và tôi nhận công việc ấy. Điều đó đã tạo cho tôi một
cơ hội.

- Tôi cho rằng anh nói đúng.

- Chỉ nhờ may mắn mà thôi. Tôi cho rằng có một sự lệch lạc nào đó

trong tính tình của Abraham. Thật đáng thương là anh ấy đã thất cơ lỡ vận.
Anh ấy kiếm chẳng được mấy xu với cái nghề thuốc ở Alexandria ấy- một
viên chức y tế hoặc một viên gì đó tương tự như thế. Tôi nghe nói anh ấy
sống với một người vợ Hy Lạp già xấu xí và có nửa tá con cái bị bệnh tràng
nhạc. Tôi cho rằng có trí tuệ thôi chưa đủ. Cái quan trọng là nghị lực.
Abraham không có nghị lực.

Nghị lực? Tôi nghĩ rằng cần phải có nhiều nghị lực mới có thể vứt bỏ cả

một sự nghiệp sau nửa tiếng đồng hồ suy nghĩ, bởi vì anh thấy một lối sống
khác có ý nghĩa hơn nhiều. Và vẫn cần nhiều nghị lực hơn để không bao
giờ hối tiếc cái quyết định đột ngột đó. Nhưng tôi không nói gì, và Alec
Carmichael trầm ngâm nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.