MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 268

- Anh không bao giờ hối tiếc về chuyện đó?

- Không bao giờ, không một phút giây nào, tôi kiếm vừa đủ sống và tôi

mãn nguyện. Tôi không đòi hỏi gì hơn là được sống như hiện tại cho đến
khi chết. Tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời.

Ngày hôm sau, tôi rời Alexandria, và tôi quên bẵng Abraham mãi cho

đến cách đây không lâu, khi ngồi ăn tối với một người bạn đồng nghiệp cũ
khác là Alec Carmichael- anh ta đang nghỉ phép ở Anh. Tôi tình cờ gặp anh
ngoài đường phố, và tôi đã chúc mừng anh về tước hiệp sĩ mà anh đã được
phong vì những công trạng to lớn của anh trong chiến tranh. Chúng tôi đã
cùng nhau thu xếp dành trọn một buổi chiều ôn lại quá khứ, và khi tôi đồng
ý đến ăn chiều với anh, anh đề nghị là sẽ không phải nói chuyện với một ai
khác nữa để cuộc hàn huyên của chúng tôi không bị đứt đoạn.

Anh có một căn nhà xưa xinh đẹp trên đường Nữ hoàng Anne, và vì là

một người có khiếu thẩm mỹ nên anh đã bày biện thật đẹp. Trên tường
phòng ăn tôi thấy một bức Belletto rất dễ thương, và có hai bức của
Zoffany mà tôi ước ao có. Khi chị vợ anh, một người to cao, xinh đẹp trong
chiếc áo kim tuyến đi rồi, tôi vui vẻ nhận xét về sự thay đổi trong hoàn
cảnh hiện tại của anh so với những điều kiện khi cả hai chúng tôi còn là
sinh viên y khoa. Hồi đó chúng tôi cho rằng ăn tối trong một quán ăn tồi tàn
của người Ý ở đưởng Cầu Westminster là một việc tiêu pha phung phí. Bây
giờ Alec Carmichael đang điều hành nửa tá bệnh viện lớn nhỏ. Tôi nghĩ
rằng anh kiếm được có đến mười ngàn bảng Anh mỗi năm, và cái tước hiệu
hiệp sĩ chỉ là vinh dự đầu tiên của những vinh dự chắc chắn sẽ dành cho
anh.

- Tôi làm việc cũng khấm khá, - anh ta nhưng điều lạ lùng là tất cả

những chuyện đó sở dĩ có được đều nhờ một dịp may.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.