MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 291

nhưng khi bước ra để lên xe ngựa về nhà, ông lại thấy cô gái đứng cách đó
không xa. Cô nhìn ông với vẻ buồn rầu, nước mắt chảy ràn ra trên má. Ông
hỏi người ta xem cô gặp chuyện gì vậy, và người ta bảo rằng cô từ trên
vùng đồi xuống để mời ông đến khám cho một người da trắng đang bị
bệnh. Người ta đã bảo cô đừng quấy rầy ông bác sĩ. Ông gọi cô gái đến và
tự mình hỏi cô cần gì. Cô cho ông biết Ata sai cô đến, cô Ata ấy đã từng ở
tại khách sạn De la Fleur và rằng cái Ông Đỏ ấy bị bệnh. Cô gái giúi vào
tay ông một miếng giấy báo nhàu nát, và khi mở ra ông thấy bên trong có
một tờ giấy bạc một trăm phrăng.

- Ông Đỏ ấy là ai vậy? - Ông hỏi một trong những người đứng xem.

Và được biết đó là tên mà họ gọi một người Anh, một ông hoạ sĩ, sống

với Ata ở tận trong thung lũng cách nơi họ ở đến bảy cây số. Theo sự mô tả
ông nhận ra Strickland. Nhưng muốn đến đó phải đi bộ. Ông lại không thể
nào đi được; chính vì lý do đó mà họ đã xua đuổi cô gái đi.

- Thú thật, - ông bác sĩ quay sang tôi, - tôi do dự. Tôi không thích thú gì

mười bốn cây số đi bộ trên một con đường mòn xấu, và không hy vọng gì
để tôi có thể trở về Papeete đêm ấy. Ngoài ra Strickland chẳng có cảm tình
gì đối với tôi. Ông ấy là một gã ăn không ngồi rồi, một tên vô lại chẳng
được tích sự gì, một kẻ thích sống với một người đàn bà bản xứ hơn là làm
việc kiếm sống như phần đông chúng tôi. Mon Dieu

[72]

, làm thế nào tôi biết

được một ngày nào đó thế giới sẽ đi đến kết luận ông ấy là thiên tài? Tôi
hỏi cô gái có phải ông ấy không còn đủ sức để đến gặp tôi và theo cô thì
bệnh tình ông ấy ra sao. Cô gái không trả lời. Tôi ép buộc cô nói, có lẽ với
vẻ tức giận, nhưng cô chỉ nhìn xuống đất và lại khóc. Tôi nhún vai; dù gì đi
nữa có lẽ bổn phận của tôi là phải đi, và với vẻ thật khó chịu, tôi ra lệnh cô
dẫn đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.