MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 298

ông bán hàng để mua những thứ đồ lặt vặt cần thiết. Cô biết rằng người bản
xứ cũng ghê tởm cô như ghê tởm Strickland vậy, nên cô tránh gặp họ. Có
lần, vài người đàn bà đánh bạo đến gần đồn điền hơn thường lệ, trông thấy
cô giặt áo quần ở con suối, họ đã ném đá vào cô. Sau đó ông bán hàng được
yêu cầu nhắn lại cô, nếu còn sử dụng con suối nữa thì bọn đàn ông sẽ đến
đốt rụi nhà cô ta.

- Đồ súc vật, - tôi nói.

- Mais non, mon cher monsieur

[76]

, người ta luôn luôn là như vậy. Sự sợ

hãi làm cho người ta độc ác…Tôi quyết định đi gặp Strickland nên khi đã
khám bệnh cho bà trưởng bộ tộc già xong tôi yêu cầu một cậu bé chỉ đường
cho tôi. Nhưng không ai chịu đi với tôi, và tôi bắt buộc phải tự tìm đường
đi một mình.

Khi bác sĩ Coutras tới đồn điền, ông bỗng cảm thấy một cảm giác khó

chịu. Dù nóng nực vì đi bộ, người ông vẫn run lên. Bầu không khí có một
vẻ gì đó thù nghịch làm ông do dự, và ông cảm thấy những thế lực vô hình
nào đó cản đường ông. Hình như có những bàn tay vô hình kéo ông lại.
Bây giờ không ai đến gần để hái dừa nên chúng rụng thối trên mặt đất.
Khắp nơi hoang vắng. Những bụi cây đang lấn dần, và dường như chẳng
bao lâu nữa khu rừng nguyên thuỷ sẽ giành lại quyền sở hữu mảnh đất mà
người ta đã giật lấy khỏi tay nó bằng cái giá của quá nhiều công sức. Ông
cảm thấy đây là nơi cư ngụ của sự đau khổ. Khi đến gần căn nhà, ông kinh
hoàng vì sự im lặng kỳ dị; thoạt đầu ông nghĩ rằng nó đã bị bỏ hoang. Rồi
ông nhìn thấy Ata. Cô ngồi chồm hổm trong cái chái dùng làm nhà bếp,
đang trông chừng món ăn gì đó nấu trong nồi đất. Bên cạnh là một thằng bé
con đang yên lặng nghịch đất. Cô không mỉm cười khi thấy ông.

- Tôi đến thăm Strickland, - ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.