MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 301

56

Thế rồi hai năm nữa đã qua đi, có lẽ ba năm thì phải, bởi vì ở Tahiti thời

gian trôi qua không thể trông thấy được, và thật khó mà tính thời gian.
Nhưng sau cùng, có tin nhắn cho bác sĩ Coutras biết rằng Strickland đã
chết. Ata đã đón chiếc xe mang thư đến Papeete, van xin người đánh xe đến
gặp ngay ông bác sĩ, nhưng lúc đó ông bác sĩ đi vắng, và phải đến chiều tối
ông mới nhận được tin. Không thể nào đi vào một giờ quá muộn như vậy
nên phải đợi đến sáng hôm sau. Ông đến Taravao, và đó l lần cuối cùng ông
đi bộ bảy cây số đến nhà Ata. Con đường mòn đã bị cây mọc che kín vì đã
lâu không người qua lại. Không dễ gì tìm được đường đi. Thỉnh thoảng ông
lại bị vấp khi men theo lòng suối, lúc thì ông phải lách mình qua những bụi
cây rậm đầy gai, lúc thì ông phải trèo qua những tảng đá để tránh những tổ
ong vò vẽ treo lủng lẳng ở cành cây trên đầu ông. Sự yên lặng thật là khủng
khiếp.

Cuối cùng ông thở phào nhẹ nhõm khi đến được căn nhà nhỏ không sơn

phết, bây giờ đã bị vấy bẩn dị thường và bỏ mặc. Nhưng ở đây cũng chính
sự yên lặng khó chịu ấy. Ông bước lên, một thằng bé con đang chơi không
để ý gì, bỗng giật mình khi ông đến gần và ba chân bốn cẳng chạy trốn mất:
đối với nó người lạ là kẻ thù. Bác sĩ Coutras có cảm giác như là thằng nhỏ
đang nhìn lén ông sau một thân cây nào đó. Cánh cửa để mở. Ông gọi to,
nhưng không ai trả lời. Ông bước đến. Ông gõ cửa, cũng không có tiếng trả
lời. Ông xoay tay nắm và bước vào. Mùi hôi thối xông lên đến buồn nôn.
Ông lấy khăn tay che mũi và ép mình đi vào. Ánh sáng lờ mờ, và khi ánh
nắng chiếu vào một lúc ông vẫn không thấy được gì. Ông giật nảy mình.
Ông không thể nhận ra mình đang ở đâu. Dường như bỗng nhiên ông rơi
vào một thế giới kỳ quái. Ông mơ hồ cảm thấy một khu rừng lớn thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.