MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 154

tìm vàng đã leo lên con đường mòn có liên hệ máu huyết với em.
Anh nhíu mày:
- Em nói đến việc nghiên cứu phả hệ chứ gì?
- Đúng thế.
- Còn ân huệ?
- Em muốn sử dụng một trong các máy vi tính của anh.
- Không được.
- Tại sao không? Anh có 3 máy, anh không thể dùng cả 3 trong một lúc.
“Vì như thế tức là em sẽ có mặt ở đây luôn mà anh thì không thích thế”.
Môi anh mím lại. Mẹ kiếp, anh không thể làm thế được. Anh cố moi óc để
tìm ra lý do từ chối, và cuối cùng anh tìm được lý do.
- Có em ở trong phòng làm việc với anh, anh không thể nào tập trung tư
tưởng được!
Quả lý do này rất xác đáng. Charity nhìn anh, cười rất tươi rồi trả lời bằng
giọng miền Nam ngọt sớt.
- Kìa Call, anh yêu, anh nói nghe bùi tai quá.
- Mẹ kiếp, Charity, phòng làm việc là nơi anh làm ăn mà.
- Này này, chúng ta là lân gia, vả lại, anh còn nợ em, việc em nằm trong
giường này bộ không phải vì máy bay chở em bị rơi à?
Anh cảm thấy mặt mày choáng váng. Cô liền ngồi dậy trên giường và nói
nhanh.
- Em xin lỗi, em nói đùa đấy, việc xảy ra không phải lỗi của anh… cả hai ta
đều biết thế. Lạy Chúa, vì máy bay tắt máy. Anh không nợ nần gì em hết.
Thật vậy, anh đã cứu em, có lẽ anh đã cứu sống em.
Call để cô nằm lại xuống giường.
- Có thể không phải lỗi của anh, nhưng anh nợ em. – Anh thở dài, cào mấy
ngón tay lên tóc - Em cứ dùng máy tính của anh đi.
Charity cười toe toét, cô chồm người tới, hôn mạnh lên má anh.
- Hawkins, anh là người bạn rất tốt.
Anh quắc mắt nhìn cô rồi đáp:
- Được rồi, cứ đợi đến ngày em sẽ nghe anh xin em ân huệ đấy.
* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.