biết bao. Charity muốn có con, và trước đây anh cũng thế. Amy là con đầu
lòng, nhưng anh và Susan đã định sẽ có thêm nữa. Nếu tình hình khác đi,
anh và Charity có thể lập gia đình như cả hai mong muốn.
Nếu anh khác đi.
Nếu anh không sợ yêu lại.
Nhưng nỗi đau đớn do cô gây ra cho anh cứ lớn dần mãi, có lẽ khi cô đi rồi
nó mới hết, cho đến khi những hình ảnh về gia đình mà cô đã dấy lên trong
lòng anh bị chôn vùi lại, cho đến khi nỗi đau đớn vì ao ước bị dập tắt đi
một lần nữa.
Đêm qua cô lại nói về chuyện trở về Mahattan như cô đã nói trước đây. Lần
này anh không cản ngăn cô, vì anh tin rằng cô về đấy sẽ được an toàn, nên
anh muốn khuyến khích cô đi.
Tim Call bỗng nhói đau, nhưng anh tảng lờ không quan tâm đến. Anh bỏ đi
vào phòng ngủ để lấy tách cà phê anh để quên trên bàn ngủ, và bỗng nhiên
anh đưa mắt nhìn chiếc tủ kê sát chân tường. Tự nhiên anh bước đến đấy,
quì xuống lôi hộc dưới tủ ra.
Dưới đáy hộc là bức hình nhỏ, lồng khung vàng, chụp Susan đang cười với
anh. Bức hình nhỏ của bé Amy kẹp vào bên góc trái của khung ảnh. Cổ
họng Call nghẹn ngào. Bao lâu nữa anh mới thấy hết đau đớn khi nhìn vào
hình của hai mẹ con? Khi nào những bóng ma này mới hết ám ảnh anh?
Anh nghe Charity gọi tên anh ở bên phòng kia, và bỗng anh muốn ôm cô
vào lòng thật mạnh đến nỗi hai tay anh phát run. Nhưng những bóng ma
của quá khứ vẫn còn nán lại. Anh đành đóng hộc tủ, cách ly kỷ niệm, quên
quá khứ. Khi anh đi vào nhà bếp, mặt anh trở lại như cũ.
Và tim anh khép lại lần nữa.
***
Ba ngày sau Call ngồi bên cạnh Charity nơi bộ bàn tròn gỗ óc chó kê trong
góc phòng làm việc của anh. Ross Handerson ngồi đối diện với anh, ông ta
to lớn ngồi chật cả chiếc ghế. Tổ an ninh hầu như chưa tìm ra được manh
mối gì, họ chỉ tìm ra được một số dấu chân có tầm vóc trung bình, hơi
nặng, mang giày tennis.
Họ theo dấu chân này qua sườn đồi cho đến đường đi, nhưng đến đoạn