MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 101

Giản Triệt nghiêm mặt lại: “Không phải em đến để ôn tập sao?”.

Hạo Tuyết lắc đầu nguây nguẩy: “Không phải ạ! Đấy chỉ là lý do để

mẹ em cho em đến đây thôi”.

Hiểu Khê suýt nữa là ngã lăn xuống bàn. Xem ra Hạo Tuyết cũng

thành thật quá. Hiểu Khê bịt tai lại, cố gắng ngăn chặn các loại tạp âm.

Giản Triệt nhìn thấy, liền hỏi: “Hiểu Khê, còn em đến đây để ôn tập

đúng không?”

“Không phải, không phải!”, Hạo Tuyết lao nhanh về phía Hiểu Khê,

khẽ cù vào eo cô để cô phải bật cười. “Chị Hiểu Khê cũng không phải đến
để ôn tập gì đâu, chị ấy đến để thư giãn thôi”.

Giản Triệt nở một nụ cười mát dịu còn hơn làn gió xuân thổi qua. Nụ

cười của anh làm Hạo Tuyết phải nín thở… “Tiểu Tuyết này”, anh nói bằng
giọng ngọt ngào như dỗ trẻ ăn kẹo, “anh đưa cho em mấy cuốn truyện
tranh. Em yên lặng ngồi trên ghế sa lông đọc một tiếng đồng hồ nhé. Anh
giúp chị Hiểu Khê ôn tập một lát, được không nào?”.

“Một tiếng đồng hồ cơ á?”, cô bé đắn đo, không hiểu mình có qua

được không.

Giản Triệt cười: “Em đã lớn rồi, nên học cách yên lặng lại chứ”.

Hạo Tuyết lại bị nụ cười của Giản Triệt làm mê mẩn nhưng vẫn cố vòi

vĩnh: “Vậy, một tiếng sau thì sao…?”.

Giản Triệt đành hứa với cô bé: “Tùy ý em muốn làm gì cũng được.

Thế nào?”.

Thế là Hạo Tuyết ngoan ngoãn ôm truyện tranh ra ngồi một góc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.