MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 116

Hiểu Khê cười tươi như hoa cỏ mùa xuân, nháy mắt cùng cô bé Hạo

Tuyết đang ngượng ngịu đứng cạnh bên. “Hoa hồng đẹp không anh? Anh
thích không?”

Đôi mắt Giản Triệt chợt sáng bừng, nụ cười mới ngọt ngào làm sao:

“Bó hoa đẹp như thế, người chọn nó chắc chắn đã phải tốn rất nhiều tâm trí
vào đó. Anh phải cám ơn đàng hoàng mới được”.

Hạo Tuyết nghe xong, mặt mũi vụt tươi tỉnh lại, vội khoe ngay: “Anh

Giản Triệt thích bó hoa này ạ? Mới sáng sớm em đã…”. Rồi cô bé bắt đầu
thao thao bất tuyệt chuyện đi mua hoa của mình.

Giản Triệt nhìn Hiểu Khê, bỗng nhíu mày lại: “Hiểu Khê, sắc mặt của

em trông tệ quá, có phải em bị bệnh rồi không?”.

Hiểu Khê không chống chế được cơn buồn ngủ của mình, cô ngáp dài:

“Em không sao, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi”.

Hạo Tuyết nhanh nhảu đáp: “Chị Hiểu Khê vì muốn ôn tập đã thức

đến tận năm giờ sáng nay mới đi ngủ”.

“Làm gì mà cực nhọc thế!”, Giản Triệt lắc đầu, “Sức khỏe là quan

trọng nhất. Nếu cần gì anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ, đừng tự hại sức khỏe của
mình như thế. Xem mắt em bị thâm đen kia kìa”.

Không nói đến thì thôi, chỉ cần nhắc đến ngủ, ngáp, mệt, Hiểu Khê lập

tức cảm thấy mình đầu đau dữ dội, bốn phía quay vòng như chong chóng.
Cô khó chịu đến nỗi phải nhắm mắt lại. Giản Triệt giữ vai cô lại: “Em thấy
mệt lắm à? Khó chịu ở đâu?."

Hiểu Khê chậm chạp đáp, mắt vẫn nhắm nghiền: “Hơi đau đầu ạ!”

Một bàn tay nóng ấm được đặt lên trán của Hiểu Khê, những ngón tay

thon dài bắt đầu dùng sức để xoa bóp đầu cô. Quả là tay thần, Hiểu Khê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.