MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 89

sát trùng. Cô quay lại, vội vã đẩy Lưu Băng nằm ra giường, “Nhanh nào, để
em thay băng cho anh”.

Lưu Băng cười: “Chính em nói muốn thay băng cho anh nhé!”

Tay Hiểu Khê hơi run, làm thuốc sánh cả ra sàn nhà. Má cô đỏ rực vì

ngượng, cô lắp bắp: “Hay anh tự thay băng được không?”.

“Không được”, anh đáp, giọng rõ ràng là đang trêu cô.

Không còn cách nào khác, Hiểu Khê đành phải với tay kéo quần của

anh xuống một chút, đủ để thấy vết thương. Cô than vãn: “Bị thương ở đâu
không biết, sao lại để bị thương ở bụng thế không biết!”.

Lưu Băng vốn chỉ định trêu Hiểu Khê, nhưng những ngón tay thanh

mảnh của cô đưa đi đưa lại trên bụng anh, khiến anh rất xúc động. Hơi thở
của Lưu Băng gấp gáp hơn.

Mặt Hiểu Khê vẫn đỏ như gấc. Cô băng bó vết thương với tốc độ

nhanh nhất. Vừa xong việc, cô thở phào nhe nhõm. Than ôi, đi đánh nhau
với bảy tám tên con trai còn dễ hơn là xử lý một vết thương như thế. Lưu
Băng kéo Hiểu Khê xuống giường, rồi bắt đầu hôn cô. Những nụ hôn của
anh dồn dập như mưa bão, phủ lên chân mày, mũi, má, môi, tai, cổ của cô.
Hiểu Khê cố gắng để giữ mình luôn tỉnh táo.

Hiểu Khê cố gắng đẩy anh ra, cho đến khi anh phải hét lên một tiếng

đau, cô mới nhớ ra rằng trên người anh đang có một vết thương, không thể
chịu đựng được sự phản kháng của cô. Trong khoảnh khắc do dự đó, những
suy nghĩ cuối cùng của cô đã bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho tan biến.
Lưu Băng cứ hôn, cứ hôn. Càng hôn, anh càng khó khống chế bản thân, đôi
môi anh bắt đầu lướt xuống phía dưới cổ của cô…

Chống lên trên giường, anh thở dốc hỏi: “Được không em? Anh có thể

không em?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.