MÁU CỦA HOA - Trang 108

Cháu nghĩ rằng là cháu hiểu à? - Gostaham nói - Vậy thì cháu hãy nói

cho bác tất cả những mẫu này có nét gì chung nào?

Tôi cố suy nghĩ điều gì đó, nhưng tôi không thể nghĩ ra. Tôi đã vẽ ra

những mẫu đó bởi vì để trang trí cho đẹp thôi.

Chẳng có cái nào giống nhau cả. - Cuối cùng tôi thừa nhận.

Đúng thế. - Gostaham nói, bác thở dài đánh sượt cứ như thể bác chưa

bao giờ phải làm việc vất vả đến thế bao giờ.

Bác kéo một bên khăn trùm đầu của tôi như muốn lôi ra từ đó một ý

nghĩ.

Khi bác ở tuổi cháu, - Bác nói - Bác học được một câu chuyện ở vùng

Shiraz, chuyện đó đã tác động rất sâu sắc tới cuộc đời bác. Câu chuyện về
vua Tamerlane, vị hoàng đế Mông Cổ, kẻ chinh phục đã lê lết đến thành
Isfahan cách đây hơn hai trăm năm và ra lệnh buộc dân thành phải đầu
hàng nếu không sẽ bị hủy diệt. Thậm chí bị đe dọa như vậy, mà thành phố
của chúng ta vẫn vùng lên chống lại bàn tay sắt của kẻ thống trị. Đó là một
cuộc khởi nghĩa nhỏ, không có binh lính hỗ trợ đằng sau, nhưng để trả thù,
vua Tamerlane đã cho quân dùng gươm đâm chết năm mươi ngàn người vô
tội. Chỉ có một nhóm người là không bị giết: đó chính là những người dệt
thảm, vì giá trị của họ thì quá lớn chúng không thể hủy diệt đi được. Thậm
chí sau thảm họa đó, cháu có nghĩ rằng những người thợ dệt thảm lại dệt
nên những cảnh chết chóc, tàn phá và hỗn loạn vào những tấm thảm của họ
không?

Không ạ! - Tôi nói nhẹ nhàng.

Không bao giờ, không một lần nào! - Gostaham đáp, giọng bác cất

cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.