MÁU CỦA HOA - Trang 136

thường kỳ cọ cho tôi như một người bầm và bà luôn có những câu chuyện
để kể về những gì sẽ đến và những gì đã đi của những người hay đến nhà
tắm. Bà Homa là một người hỏi chuyện tài ba và thường thì tôi bộc toạch
thông tin về mình khi tôi gần như đê mê ngâm mình trong nước nóng và
được bà kỳ cọ. Cho nên, bà biết hết về cuộc đời của tôi ở nơi buôn làng, về
cái chết của tía, về cái đói cái nghèo và về chuyện tất cả những thứ đó cộng
lại đã hủy hoại những kế hoạch nhân duyên của tôi. Tôi thậm chí còn thì
thào vào tai bà về những vất vả trong căn hộ mà tôi đang ở, và ham vọng
của tôi cưới chồng vào một ngày nào đó, để có được căn nhà cho riêng
mình.

Cầu chúa ban cho con ước vọng đáng yêu. - Bà nói, nhưng đôi khi tôi

nghĩ rằng tôi trông thấy trong đôi mắt của bà vẻ ái ngại.

Bà cô Homan phải xa Isfahan một vài tháng để về chăm sóc ông bác

bị ốm. Lần đầu tiên tôi trông thấy bà sau khi trở về, là lúc bà đang đi vòng
quanh phòng tắm hơi công cộng như thường lệ với bộ tóc trắng xõa, ngực
xệ dài gần như chạm vào dải vải mỏng buộc quanh eo. Sau khi ôm hôn bà
và chào hỏi hồ hởi, Naheed và tôi cởi áo choàng ra và đưa áo quần cho bà,
bà ném ngay vào rổ quần áo cho gọn. Rồi thì bà cô Homan xoa lưng
Naheed và kỳ bong vẩy gầu bám trên thân thể nó, rồi gội đầu cho nó, trong
khi tôi nằm ngâm mình ở một bồn nước ấm của nhà tắm hơi.

Khi bà Homan kỳ cọ cho Naheed xong, đến lượt tôi, bà gọi to tên tôi.

Khuôn mặt bầu và mái tóc trắng của bà được một luồng ánh sáng mặt trời
soi rọi, xuyên qua từ những cánh cửa sổ hình ô van trên mái nhà tắm hơi.
Khi tôi nhồng nhỗng đi ra từ chỗ tối tới chỗ vòi nước nơi cô ngồi xổm, đôi
mắt của bà Homan mở to đầy ngạc nhiên.

Làm sao cháu lại thay đổi nhiều thế này! - Bà nói.

Mọi thứ trong thành phố này cũng khác đi nhiều quá. - Tôi lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.