MÁU CỦA HOA - Trang 179

Đủ rồi! Cậu có thể đi đi.

Chàng trai trẻ tuổi chơi thêm mấy làn điệu một chút trước khi anh

chàng sau cùng cũng ngửng mặt nhìn lên. Tôi để ý thấy một nụ cười tán
tỉnh đến lạ trên mép anh chàng này, lúc anh ta cám ơn ông chủ và chia tay.

Tôi cảm thấy khổ sở, cứ như thể là mình vừa mới mắc phải một lỗi

ngớ ngẩn đến kinh khủng. Nhưng thay vì nổi cáu, Fereydoon vươn mình
tới.

Trong khi Fereydoon đang ngắm nhìn bàn tay tôi, tôi liếc nhìn khuôn

mặt ông ta. Ông ta có một bộ ria màu đen rậm, một bộ râu được xén tỉa gọn
gàng mà nó kéo dài như quai nón tới tận dái tai. Tôi có thể ngửi thấy mùi
thuốc lá trên áo sơ mi của ông ấy. Tôi chưa bao giờ kề sát mặt một người
đàn ông như thế bao giờ, ngoại trừ tía tôi, và chắc hẳn trông vẻ mặt tôi lúc
đó rất sợ hãi.

Vậy là. - Ông ta nói. - Đây chính là cô sơn nữ bé nhỏ của tôi từ miền

Nam tới đây, rất bướng bỉnh và cứng rắn bề ngoài, ai dè trong lòng mà lại
lập bập yếu đuối như con bướm vậy! Ai lại có thể nghĩ thế cơ chứ?

Tôi không mô tả mình theo cách đó, vậy mà chắc hẳn đó lại là sự thật.

Sau cái chết của cha tôi, cái gọi là hiền lành yểu điệu đối với tôi dường như
chỉ là một thứ tình cảm để những người khác thưởng thức.

Từ cái hôm mà anh trông thấy em bỏ mạng che mặt, anh đã muốn có

ngay em rồi. - Ông ta nói.

Ấy vậy mà lúc ấy em lại còn dám bật lại anh cơ chứ. - Tôi đáp lời, nhớ

lại cái lúc mà tôi nói cấm ông ta không được nhìn vào mình.

Ừ, mà em cũng nên làm như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.