MÁU CỦA HOA - Trang 239

Tôi thậm còn biết ai là người mình sẽ nhờ cậy. Trong một lần đi chợ,

tôi đã để ý một người phụ nữ bán những tấm thảm riêng của chị ở khu Hình
hài Thế giới. Chị đã làm một vài tấm thảm len theo phong cách Isfahan, có
mặt trời rực rỡ ở chính giữa tấm thảm phát ra ánh sáng xung quanh tới bầu
trời đầy sao hoặc rọi vào một khu vườn nở đầy hoa. Tôi đã dừng lại ngắm
nghía tác phẩm của chị.

Cầu chúa phù hộ cho những ngón tay hoa của chị! - Tôi nói - Tác

phẩm của chị rất đẹp.

Người phụ nữ cám ơn tôi nhưng trông có vẻ không thoải mái. Tôi hỏi

chị xem chị đã bán hàng trong chợ đã lâu chưa, tôi biết rằng phần lớn phụ
nữ vẫn thích để đàn ông trong gia đình đi bán rong hàng của họ.

Không lâu, chỉ mới đây thôi. - Chị đáp, vẻ mặt lại trông bất ổn. -

Chồng tôi bị ốm và không thể làm việc được. Tôi có hai đứa con trai phải
nuôi dưỡng chúng ...

Và nói đến đây khuôn mặt chị ta rúm ró lại, cứ như là chị có thể bật

khóc.

Tôi cảm thấy ái ngại cho chị.

Chúc cho vận may của chị sớm sáng sủa! Với tấm thảm đẹp như thế

này, tôi biết chắc chắn vận may sẽ đến.

Nụ cười bẽn lẽn làm cho khuôn mặt của chị trở nên rạng rỡ. Rồi từ đó

trở đi cứ mỗi lần tôi ra chợ, tôi lại dừng lại và chào Malekeh. Những tấm
thảm của chị chưa bán được cho mãi đến khi chị mời chào một tấm mà
nhận lại hầu như chẳng được cái gì. Chị gần như phát khóc khi chị kể với
tôi về chuyện ấy, vì chị bán nó không đủ tiền trả chi phí mua len.

Nhưng mà tôi có thể làm được gì hơn? - Chị nói thêm. - Mấy đứa con

tôi phải ăn chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.