MÁU CỦA HOA - Trang 242

một con người, trong khi đối với người khác thời gian lại tự tiêu chỉ một
loáng là xong.

Thực tế là, mỗi ngày mà tôi không có lời của Fereydoon thì dường

như kéo dài lâu hơn là ngày trước đó lúc tôi ngồi xếp chân bằng tròn ở
trong sân, hai ngày trước khi hết hạn khế ước nhân duyên của tôi, miệng
cắn hạt dẻ, tách hai mảnh hạt dẻ thành đôi, tôi cảm thấy như là tôi đang
sống dài hơn với một cuộc đời trong từng hơi thở.

Chẳng mấy chốc sau lúc bình minh, mặt trời đã nóng rực, và tôi tạm

nghỉ để lau mồ hôi trên mặt. Do vì khổ sở hơn là vì đói, tôi cắn nửa quả hạt
dẻ trong mồm mà không ngó nhìn. Hạt dẻ ấy bị thối có cái vị làm tôi cong
cả lưỡi. Chính lúc đó, trước khi tôi nuốt được miếng hạt dẻ lấy trộm,
Gordiyeh bước ra khỏi bếp, đi ngang qua sân thẳng hướng tới nhà kho.

Vị hạt dẻ có ngon không? - Bác gái hỏi, thể hiện rất rõ rằng bác đã

trông thấy tôi ăn rồi đấy.

Tôi cố nuốt ực và nhìn bác mỉm cười với vẻ mặt cứ như là tôi chẳng

hiểu gì ý của bác.

Cháu chào bác. - Tôi nói.

Chị Cook đang làm món gà nhồi hạt dẻ và hạt lựu, đó có phải là món

cháu ưa thích không?

Cháu thích ăn tất cả các món chỉ trừ món cừu nấu với chanh chua loét

của chị ấy. - Tôi đáp, biết rằng Gordiyeh thích nhắc nhở tôi về nguồn gốc
đồ ăn thức uống là từ đâu tới.

Gordiyeh ngó nhìn vào chiếc cối, trong cối đã đầy những hạt dẻ bóc

sẵn.

Cẩn thận đấy nhé, khéo lại ăn phải vỏ. - Bác nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.