MÁU CỦA HOA - Trang 263

- Đồ con lừa! - Fereydoon quát theo. Tôi chưa từng bao giờ thấy ông

xử sự theo cách này. Cơn giận dữ của ông quá đột ngột và quá bất ngờ như
một trận mưa đá, nhưng lại chỉ là vẻ bất cần.

Một phút sau, một người hầu khác quay trở lại cùng với những tách cà

phê nóng tới nỗi làm tôi cháy cả cổ họng. Fereydoon uống một ngụm, rồi
bước sang phòng kia, ném thịch mình lên đệm giường, nhắm nghiền hai
mắt. Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng ngáy rất to. Liệu đây có phải là
đêm cuối cùng với Fereydoon mà tôi phải trải qua không, chẳng mảy may
có lấy một cơ hội để tự cứu tôi? Lòng tôi tràn đầy náo động, lại còn đóng
băng lại ngay cứ như thể tôi bị dính chặt vào một chiếc giường làm bằng
tuyết mà đêm trước tôi đã mơ thấy. Tôi nhớ lại cái chết từ từ lạnh lẽo mà tôi
hầu như đã trải qua trong buôn làng mình, và bất thình lình tôi phải nhảy
dựng lên, biết rằng tôi phải làm điều gì đó. Đêm xuống càng tối dần và căn
buồng trở thành đen kịt. Tôi thắp một ngọn đèn dầu và đặt ngọn đèn gần
tấm thảm lụa trước khi xé bỏ quần áo chỉ trừ mỗi chiếc quần lụa hồng của
tôi. Bò lên trên chỗ đệm giường bên cạnh Fereydoon, tôi làm hết sức mình
để tỏ ra vụng về và đánh thức ông dậy. Hóa ra lại được việc: mắt ông chớp
chớp mở ra.

Em có cái này cho anh em đây. - Tôi thì thào, âm thanh của tôi xì ra

đầy tuyệt vọng.

Cái gì? - Ông làu bàu, nghe ra có vẻ khó chịu.

Tôi câm lặng một lát, và rồi tôi nói:

Cái này dành cho anh, và chỉ có anh mới tìm ra.

Tìm ra cái gì? - Ông hỏi nửa thức nửa ngủ.

Đây là một bí mật em chuẩn bị riêng cho anh. - Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.