MÁU CỦA HOA - Trang 97

Một buổi chiều, khi Gostaham gạt bỏ thêm một tờ giấy nữa và để căn

phòng tả tơi đầy giấy, tôi sờ tay lên cổ và chạm vào một vòng nữ trang mà
tía tôi đã cho tôi để ngăn ngừa những con mắt ma quỷ. Đó là một mảnh bạc
hình tam giác có một viên đá thần gắn chính giữa, và tôi thường chạm vào
viên đá ấy để cầu may. Cho dù tôi biết rằng tôi không nên, nhưng tôi vẫn
cầm lấy cây bút của bác Gostaham lên cùng tờ giấy và bắt đầu vẽ. Tôi
không nghĩ suy gì lắm, chẳng qua là khoái cái cảm giác ngòi bút trượt trên
mặt giấy, và tôi thấy bút chạy thành hình tam giác với một vòng tròn chính
giữa, y như cái bùa ở vòng đeo cổ của tôi. Ở đáy tam giác, tôi gắn thêm
một số viên cầu tròng treo lủng lẳng, những đồng xu và đá quý.

Gostaham quay lại phòng, trông dáng vẻ mệt mỏi.

Cháu đang làm gì thế này? - Bác hỏi, lúc ấy tôi đang nhúng bút vào lọ

mực.

Chỉ nghịch chơi thôi ạ. - Tôi nói đầy vẻ cáo lỗi, tay đặt cây bút làm

bằng cọng cây giang xuống kệ đựng bút.

Khuôn mặt bác Gostaham trông bừng phùng lên dưới vành khăn vấn

đầu, trông như thể sắp nổ tung.

Bố mày là đồ chó à! - Bác quát ầm lên. - Không ai được chạm vào bút

của tao mà không được phép.

Gostaham giằng lấy cây bút và lọ mực, mặt rất cáu. Tôi ngồi trâng

trâng im re như khung dệt, sợ bác thét lác tiếp vào mặt mình. Bác lại say
sưa quay về với chuyện thiết kế của mình, nhưng tôi thấy qua hàng lông
mày nhăn hằn nhiều nếp nhăn rõ là bác không thích phần thiết kế vừa xong
ấy. Thở dài não nề, bác đứng dậy, đi đi lại lại trong căn phòng, ngang qua
chỗ tôi ngồi. Bác chộp lấy tờ giấy mà tôi đã vẽ, lẩm bẩm rằng có thể dùng
lại mặt sau tờ giấy đó.

Rồi bác nhìn chăm chăm vào trang giấy đã vẽ của tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.