thùng không thôi. Lúc nàng tắm không thích có người hầu hạ bên cạnh,
trong căn phòng to lớn chỉ có mình nàng. Nàng vừa chà xát thân thể, vừa
nhìn quanh bốn vách tường băn khoăn, rốt cuộc thì cửa ngầm bị Tiêu Diệp
giấu ở đâu?
Nghĩ đến khi bản thân không biết chuyện, thân thể đã sớm bị Tiêu Diệp
nhìn lén, Diệp Huyên liền xấu hổ. Hơn nữa Tiêu Diệp nhìn lén đã hai năm,
bản thân lại chưa từng phát hiện ra.
Đây chính là nguyên nhân Diệp Huyên ép Tiêu Diệp đánh cuộc, đại khái
là ngày tháng sống trên núi quá thoải mái, Tiêu Diệp nhất thời nhanh mồm
nhanh miệng, nói ra lý do mình xuất hiện ở Khúc Thủy các đêm đó, thật ra
hắn tính toán đi nhìn lén Diệp Huyên tắm rửa.
Hôm đó, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Diệp say khướt đi đến ao ôn
tuyền, trong lòng vừa động, liền lệnh cho Cao Thành Phúc đuổi toàn bộ thị
vệ, người hầu ở quanh đây, rồi tự mình đi vào. Diệp Huyên quả đúng như
hắn dự đoán, ngâm mình trong ao mắt nhắm dưỡng thần. Nhưng vì Tiêu
Diệp thật sự đã quá say, trong đầu mê mê trầm trầm, liền nghĩ cảnh đẹp
trước mắt là một hồi mộng xuân.
Mộng xuân như vậy hắn đã mơ nhiều lần, ở trong mộng, Tiêu Diệp một
lần lại một lần giữ lấy thân thể Diệp Huyên, vì nghĩ cảnh trước mắt cũng là
mơ, nên hắn hoàn toàn không đè nén dục niệm, liền nhảy vào trong ao ôm
lấy Diệp Huyên.
Sau khi Diệp Huyên nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, khó
trách lần đó Tiêu Diệp thô bạo như vậy, hóa ra hắn tưởng là mình đang nằm
mơ. Nàng hừ một tiếng: “Đừng tưởng chuyện này cứ thể mà cho qua,
huống hồ…” Nàng dừng một chút, hiển nhiên là vì ngượng ngùng không
chịu nổi, “Nhìn lén nữ tử tắm rửa, điều này không phải một quân tử nên
làm.”