MÁU THỜI GIAN - Trang 234

32

Marion ngước mắt khỏi cuốn nhật ký.
Cơn bão cản bước mặt trời, trùm bóng tối lên căn phòng Hiệp Sĩ. Bóng

các cột dài ra phủ lên những đường ranh giới trong phòng, chỉ thêm mấy
ngọn đuốc gắn tường nữa là đủ để ta ngỡ mình quay về thời Trung cổ.

Trong giờ đọc đầu tiên, Marion nghe tiếng hát thánh ca vọng từ nhà thờ

xuống, càng khiến cô thêm cảm giác đang đứng ngoài thế giới. Giờ chỉ còn
mưa gió giận dữ ngoài kia làm bạn đường với cô, liên tục lao vào cửa sổ
phía sau cô, gõ đập và gào thét trên mặt kính khiến cô giật nẩy mình. Chốc
chốc, một tiếng rên dài chói tai lại lượn quanh các hành lang bằng đá, yếu
dần qua mỗi cánh cửa, cho đến khi chìm hẳn vào nền móng của Đỉnh.

Marion lục trong túi xách tìm một hai cái bánh quy mang theo. Cô chậm

rãi ăn, thưởng thức từng miếng một. Lời tâm sự về trải nghiệm chiến tranh
của Jeremy làm cô đặc biệt xúc động. Nó xuất hiện đúng lúc khiến người ta
không thôi ngẫm về cái ác, và nguồn gốc của cái ác. Bên cạnh đó, cuộc
canh chừng các con hẻm Cairo mà Azim cùng người của mình tiến hành
cũng thật hồi hộp. Tình huống trớ trêu, suy cho cùng lại thật nực cười.
Người này vây dồn cái ác trong khi kẻ kia tìm hiểu bản chất của nó.

Marion vận động chân tay bằng cách đi bách bộ quanh cái lò sưởi gần

nhất, dưới những vòm cung chìm trong bóng tối, cho đến tận lối đi trên cao
phía Nam căn phòng. Cô tưởng tượng nơi này, tường phủ thảm dày vừa để
giữ ấm vừa để ngăn thành các phòng nhỏ, lửa hừng hực trong lò sưởi, trong
khi đám thầy tu còng người trên bàn viết để tô chữ trang trí cho những bản
thảo viết tay trên giấy nửa cứng. Mùi nến hẳn phải thấm vào từng khuôn
đất, đến tận những tấm thảm phủ sàn. Và ánh sáng hẳn phải là một sinh vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.