nó. Viên thám tử nhỏ bé bối rối khi phát hiện ra ông có vẻ sợ con quái vật.
Trán ông đẫm mồ hôi khi họ nói đến vai trò quyết định của thầy cả trong
chuyện này nếu yếu tố con người bị loại bỏ.
Một tiếng sau ông bỏ đi, hứa sẽ để mắt đến các mái nhà và đèn hiệu. Nếu
tín hiệu nổi lên, ông sẽ đợi năm phút, để Azim có thời gian xác định tình
huống tại chỗ, rồi mới đến hỗ trợ, và sẽ giữ khoảng cách chỉ đủ nghe nếu
cần.
Azim trở lại với sự tĩnh mịch và cô độc. Ý nghĩ của anh thơ thẩn linh
tinh. Và dừng lại nơi người đồng nghiệp. Matheson không tin vào siêu
nhiên. Anh ta từ chối để ngỏ một cánh cửa cho hướng điều tra này mặc dù
đã có hai người khác nhau làm chứng. Tay người Anh có tiếng là kém thân
thiện trong giới cảnh sát Cairo. Anh ta làm việc một mình, và khi không thể
làm khác được thì anh ta cũng không chia sẻ, chỉ tiến hành điều tra theo
cách riêng, giữ im lặng tuyệt đối. Thật là một đối tác tồi. Nhưng lại là một
thám tử tài tình.
Tiếng tăm ‘người tin cậy’ đảm bảo cho mọi cánh cửa anh ta gặp đều mở,
hoặc gần như vậy. Người ta nói anh ta rất bi mật về cuộc sống riêng tư.
Azim, người bắt đầu hiểu anh ta, thích tính từ ‘kín đáo’ hơn. Matheson
không chia sẻ, cả công việc lẫn cuộc sống riêng. Và thái độ tự vệ của anh ta
hoang dại tựa những con thú bị thương, thích người ta để mình được yên,
để băng bó các vết thương, ở đây là vết thương lòng. Phải rồi, nếu nghĩ cho
kỹ, Matheson là…
Azim nhảy dựng về phía trước, đột ngột đứng dựng lên.
Một ngọn đèn cuống cuồng rung lên phía xa. Mạnh đến mức ngọn lửa
khó lòng chịu nổi. Người phát tín hiệu đang thật sự khiếp đảm.
Anh ta không chỉ ra hiệu, không…
Anh ta kêu cứu.