MÁU THỜI GIAN - Trang 231

“Keoraz, ông thấy đấy,” Jeremy nói bằng giọng trầm và run rẩy một cách

bất thường,. “những kẻ ác tồn tại, chúng có thể làm những việc tồi tệ nhất.
Có thể tồn tại cả những người trở nên ác, vì từng là nạn nhân của cái ác, họ
mang nỗi đau của mình như những hồn ma không tìm được sự xá tội. Tuy
nhiên, có những kẻ làm việc ác mà không hề tranh đấu với chính mình,
không cần nguyên cớ, không có dằn vặt nội tâm, ngược lại, chúng còn hả
hê. Những kẻ đó là những con quái vật.”

Anh cúi xuống đưa cho Jezabel một cái khăn mùi soa vải anh rút ra từ túi

áo vest. Không buồn nhìn người đối thoại với mình, anh tiếp tục vẫn bằng
giọng chất chứa giận dữ và đau đớn:

“Và những kẻ đó không xứng đáng được xử tội, chúng chỉ xứng đáng

với cái chết. Chỉ cái chết mà thôi.”

* * *

Đùi căng ra vì gắng sức, Azim trèo lên những bậc cuối cùng của tòa nhà

trước khi leo thang lên mái. Khalil chìa một tay chờ anh.

“Sao? Anh nhìn thấy gì? Có đúng là cái… con quỷ không?”
Azim ngồi phịch xuống thảm, tay với lấy chum nước.
Khalil múc nước cho anh.
“Báo động nhầm,” Azim làu nhàu giữa hai ngụm nước.
“Nhưng… Nhưng cái tín hiệu…”
“Một người quá kích động, anh ta nhảy bổ đến cái đèn khi vừa thấy một

hình thù có dáng đi kỳ dị. Hóa ra là một người què, chứ không phải con vật
của địa ngục.”

Vẻ thất vọng hiện trên mặt chàng thanh niên.
“Anh tin rằng ta sẽ gặp nó thật ư?” Khalil hỏi.
“Tôi không biết, Khalil ạ, kế hoạch của tôi dựa trên một xác suất điên rồ.

Vài tuần vừa rồi con ghûl bị bắt gặp nhiều lần trong khu này, nếu chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.