MÁU THỜI GIAN - Trang 279

40

Tinh thần Marion cũng đồng điệu với màu của cốc cà phê cô đang khuấy.

Tại sao tối qua cô lại mất cảnh giác? Một buổi tối vui vẻ cùng chị bạn, một
chút sóng gợn trong tâm hồn, cảm giác hoàn toàn trơ trọi, quá trơ trọi, và
thế là cô đã để lộ hết.

Béatrice đã biết tất cả.
Marion vừa mới quen biết chị, lòng tin của cô chỉ dựa vào một trong

những bản năng chông chênh nhất. Sau khi thú nhận mọi chuyện, cô những
tưởng sẽ cảm thấy ổn hơn, cô hy vọng việc chia sẻ bí mật sẽ làm cô nhẹ
nhõm hơn. Nhưng hoàn toàn không phải. Thậm chí còn tồi tệ đi.

Không những cô không cảm thấy mạnh mẽ lên, không cảm thấy được trợ

giúp mà chứng cuồng tưởng trong cô lại trỗi dậy. Nếu Béatrice kể lại hết
cho các cư dân trên Đỉnh thì sao? Tệ hơn, nếu chị nhắn các tòa báo để bán
cho người nào trả giá cao nhất danh tính của người cung cấp thông tin bí
hiểm thì thế nào? Lại nữa, vì luôn là họa vô đơn chí, cô không thể dứt ra
khỏi đầu điệp khúc của Johnny Hallyday: ‘Đen tối, tất cả đều đen tối,
không còn hy vọng gì…’

*

mà cô nghe được trên đài trong khi tắm.

Cô không biết phải làm gì nữa. Lớp vỏ bọc của cô đã cháy rụi, như ta

thường đọc thấy trong các tiểu thuyết tình báo. Cô có nên gọi UBGSLT và
yêu cầu họ đến đón cô không? Cô sẽ nói gì với họ để giải thích mọi
chuyện? Rằng một tối vì mệt mỏi, cô đã kể hết ư? Ngoài việc bị mất mặt,
chuyện này còn cho thấy cô là người vô cùng cẩu thả. Họ không có quyền
trả lời cô rằng họ từ bỏ cô, rằng không thể bảo vệ cô nếu chưa gì trong
vòng mười ngày cô đã suy sụp tinh thần và kể hết cho người đầu tiên cô
gặp chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.