MÁU THỜI GIAN - Trang 10

Seleem bước xuống các bậc thang và men theo một bức tường dài bất

tận. Nó đi qua lăng mộ của Bars Bey cho đến khi tìm được địa điểm người
ta bảo nó đến.

Một lối đi hẹp mất hút giữa hai lăng mộ cao vút. Nhiều mảnh gỗ vương

vãi trên cát.

Seleem nhìn kỹ nơi nó đang đặt chân rồi bước vào.
Trời tối đen, những ngôi sao mới mọc không đủ để chiếu sáng cái hẻm.
Seleem bước đến cuối con đường nơi hóa ra là một cái ngõ cụt, và nó

đợi.

Màn đêm ập xuống, giờ thì những ngôi sao đang chiếu sáng lấp lánh phía

trên lăng mộ của các vua Thổ Nhĩ Kỳ.

Seleem hét lên tiếng thứ nhất. Âm vọng của tiếng hét dội lại trong những

ngôi nhà trống bao quanh. Không chút lý trí, hoàn toàn bản năng, nó vừa
tạo ra một thứ ngôn ngữ mà tiếng thét kia là định nghĩa gốc rễ nhất trong
mọi định nghĩa.

Nó vừa cụ thể hóa nỗi khiếp sợ.
Trước khi những ngọn tóc của nó hoàn toàn bạc trắng, nó còn kịp thét

lên tiếng thứ hai.

Lần này, nó nói bằng ngôn ngữ của sự đau đớn.
Một con chó hoang thả rơi miếng vải vụn nó vừa tìm thấy, quay đầu về

cái hẻm cụt. Những tiếng hét vừa dứt.

Con chó há mõm, thè cái lưỡi ẩm ra. Nó đi về hướng hẻm. Nó dừng lại ở

đầu hẻm, dưới những cái bóng đen đặc. Trước khi lần đến ngọn nguồn của
những tiếng hét.

Thói tò mò của loài chó tan biến sau vài mét, khi nó đánh hơi được thứ

đang ám ảnh bầu không khí ở cuối hẻm cụt. Mắt nó nhìn xuyên qua màn
đêm, đến tận cái hình thù ục ịch đang cử động trên xác đứa trẻ.

Hình thù đó vươn lên, to lớn. Mùi xông đến tận mõm con chó. Và con

vật này bắt đầu lùi lại. Khi hình thù này tiến đến gần nó, nó vãi đái. Nó đái
ngay vào chân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.