1
PARIS, THÁNG 11, NĂM 2005
Paris gầm gừ. Cơn bão phẫn nộ lay chuyển toàn bộ thành phố. Tiếng ầm
ầm của từng nhóm người đập vào những mặt tiền xây theo kiến trúc
Haussman vang động khắp các hang cùng ngõ hẻm của khu đại lộ đến tận
Nội các.
Bầu trời nặng như chì đè lên những mái nhà ngay từ khi vụ tai tiếng bắt
đầu, bóp nghẹt thủ đô tựa cái khăn quàng siết quá chặt.
Chưa bao giờ nước Pháp trải qua một tháng Mười một như thế này. Thật
lạnh lẽo mà cũng thật nảy lửa. Báo chí kiếm ăn nhờ vụ việc này từ ba tuần
nay, một số phóng viên không hề e sợ khi khẳng định rằng tháng Mười một
năm 2005 sẽ khiến sự kiện Tháng Năm năm 68 chỉ là một cuộc đụng độ
nhỏ mang tính giai thoại nếu mọi việc cứ diễn biến theo chiều hướng này.
Từng quầy báo xếp hàng dài như những cọc cây số phía bên ngoài tấm
kính hậu của chiếc xe sedan công suất lớn, đều đặn nhỏ ra từng giọt thông
tin, thứ thông tin cốt yếu để sống sót được trong một thế giới văn minh hóa.
Mỗi trang nhất lại miêu tả vụ việc theo một phiên bản, tùy phóng viên báo
mình mai phục rình mò được tới đâu, không hề còn chỗ cho các tin tức thời
sự khác.
Chiếc sedan chạy song song với một chiếc xe tải đồ sộ. Đột nhiên, hình
ảnh phản chiếu của một khuôn mặt hiện ra trên kính hậu.
Marion khẽ lùi lại khi phải đối diện với chính mình một cách tàn nhẫn
như vậy. Khuôn mặt cô là khuôn mặt của một bóng ma. Những đường nét
dịu dàng giờ đây không còn đủ để khiến cô ưa nhìn, cô đã trở nên nhợt