giờ đồng hồ để thu nhặt những thông tin cần thiết. Có đến hơn năm nghìn
bệnh nhân điều trị ở đây, trong những điều kiện độc hại cho sức khỏe.
Khi hoàng hôn phủ lên Cairo, Jeremy Matheson ẩn mình trong quán
qahwa quen thuộc, một quầy hàng nhỏ lụp xụp không bày biện trang trí gì
gần nhà ga trung tâm. Qahwagi, ông chủ quán, trực tiếp rót cho anh một
cốc cà phê arriha, với một ít bạch đậu khấu cho thơm, mọi sở thích của
viên thám tử người Anh đều được biết đến tại quán này.
Mấy người già chơi trò mankaleh
cách đó không xa, vừa chơi vừa tán
gẫu, trong khi đó một người kể chuyện rong đang kể một trong những
truyền thuyết bằng tiếng Ả Rập cho những ai muốn nghe.
Những cuộn khói từ ống điếu bay dày đặc không khí, tỏa mùi dầu vị táo
hoặc hôi mùi má assil
Jeremy để giọng nhát gừng của người kể chuyện ru ngủ, tưởng tượng ra
vô khối cảnh thần tiên ngay trên hoang mạc và từ những thời xa xưa. Anh
nhanh chóng chuyển sang rượu. Quán qahwa này chẳng ngại gì việc phục
vụ rượu, điều ngày một trở nên hiếm hoi kể từ khi các giáo phái Hồi giáo
chính thống củng cố thêm quyền lực. Anh uống rượu cô nhắc quán tự làm
với tốc độ đáng lo ngại, thẳng tay vứt xuống gầm bàn viên đá mà ông chủ
quán nhất định bỏ vào cốc rượu.
Anh loạng choạng quay về toa tàu, mọi thứ nhòa đi trong mắt anh, rồi
nằm vật xuống cái giường lộn xộn.
Vừa nằm dài ra anh đã vươn ngay tay về phía cái bàn đầu giường. Anh
làm đổ vài món đồ đặt trên đó cho đến khi với được một khung ảnh bên
trong có bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ.
“Jezabel…,” anh làu bàu. “Jeza… bel… Ai chạy trốn những đêm chăn
gối bên em… Jezab…”
Cái khung ảnh trượt khỏi tay anh rơi xuống thảm trải sàn, tình trạng thê
thảm khiến anh không sao với nổi. Anh vùi đầu vào cái gối lông để vắt kiệt
những giọt nước mắt đang dâng lên.
Một ánh chớp lóa mắt đập tan những giấc mơ nhục dục đã mất của anh.
Hình ảnh chỉ tồn tại trong giây lát. Hình ảnh một cơ thể. Cơ thể một đứa