MÁU THỜI GIAN - Trang 109

Marion trả lời bằng nụ cười thích thú.
“Thế cuốn sách thì sao, nó viết cái gì?” Béatrice tra hỏi.
“Rất gay cấn.”
“Gay cấn à? Hình như đó là một cuốn nhật ký cơ mà? Nó gay cấn thế

nào?”

“Cách câu chuyện được bắt đầu. Đó là chuyện về một vụ điều tra của

cảnh sát.”

Béatrice phì cười.
“Không đùa đấy chứ?”
“Hoặc đúng hơn là góc nhìn của người tiến hành điều tra.”
“Thế rồi sao?”
“Thế rồi hiện giờ chỉ có vậy thôi. Em làm quen với Jeremy.”
“À! Jeremy hả, ra vậy… Hai người giờ lại gọi nhau bằng tên riêng cơ

đấy?”

Marion nháy mắt với chị rồi đứng lên.
“Quả vậy, em định đọc sách hôm nay. Chị có chỗ nào khuyên em nên

đến trên Đỉnh không? Chị biết đấy, để lấy khung cảnh ấy mà, một nơi dễ
chịu.”

Béatrice tìm cảm hứng trên trần nhà rồi đề xuất:
“Em có thể ra khu tường thành, nhưng lý tưởng nhất vẫn là phần trên cao

của tu viện. Vào một phòng nào đó, ít ra em cũng tránh được gió. Nếu em
hỏi lễ tân, có lẽ họ sẽ cho em vào.”

Marion suýt nữa thì trả lời chị rằng với chùm chìa khóa đang cầm cô

hoàn toàn có thể làm việc đó, nhưng có điều gì đấy giữ cô lại. Cô không
phải người ở đây, và cô sợ sẽ bị nghĩ xấu khi dông dài về những đặc ân cô
được hưởng.

Họ tán gẫu thêm một tiếng đồng hồ nữa rồi Marion lên nhà lấy cuốn nhật

ký. Cô mang theo chùm chìa khóa thần kỳ và leo những bậc thang bất tận
dẫn lên đỉnh. Ngay trước khi tới tháp Châtelet, cô bắt gặp một cánh cửa đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.