hình vỏ tàu úp ngược, căn phòng mang lại cho Marion cảm giác cô có thể
trải qua những giây phút tĩnh lặng nơi đây, nhất là khi cô nhìn thấy cái ghế
có tựa lưng trong góc phòng. Cô nhấc nó lên rồi đặt sát sau cái lò sưởi
khổng lồ, cách không xa một ô cửa kính để lọt vào luồng ánh sáng màu
xám đặc trưng của cái ngày ảm đạm này.
Trong lúc sắp đặt, Marion nghĩ đến những người giám sát mà ta hay gặp
trong bảo tàng Louvre, ngồi ở cửa ra vào các phòng trưng bày. Cô lựa một
tư thế thoải mái, ngọ nguậy trên ghế rồi đứng dậy kéo một cái ghế băng
khiến nó kêu kèn kẹt vang khắp gian phòng. Marion căng tai nghe một lúc,
khi chỉ thấy có gió thổi qua các hành lang, cô lại tiếp tục kéo cái ghế băng
rồi ngồi xuống và duỗi chân lên nó.
Lần này, cô đã thấy thoải mái. Khi cô mở cuốn nhật ký ra, trong lòng cô
dâng lên ham muốn được biết mối liên hệ chính xác giữa Jeremy và cô
nàng Jezabel ấy.
Marion rùng mình, cánh tay cô nổi da gà. Trời lạnh và ẩm. Trước tiên cô
đọc những dòng lúc trước cô đã dừng lại, trong khi những dòng tiếp theo
tan dần ra cho đến lúc tạo thành một hình ảnh. Âm thanh, mùi vị… các
nhân vật sinh động như thật, dưới các giác quan đầy thán phục của cô.