MÁU THỜI GIAN - Trang 180

Thầy Damien ngạc nhiên, ông xòe cả hai bàn tay đặt trên bánh lái, gập

rồi mở ngón tay nhiều lần, giống một con mèo hưởng thụ những cái vuốt
ve.

“Cùng tôi ư? Ờ… cũng được, sao lại không nhỉ. Có điều tôi thường chạy

một mình.”

“Nếu chuyện đó làm phiền thầy thì tôi sẽ không nằn nì thêm nữa.”
“Không, không,” ông đáp không vồn vã. “Nhưng cũng cần phải nói với

cô rằng tôi chạy rất nhiều, vậy đấy…”

“Tôi cho là tôi hiểu ý thầy. Tôi chạy theo thầy một quãng rồi sẽ để thầy

chạy theo nhịp của mình, chỉ để bắt đầu không bị đơn độc, điều đó sẽ giúp
tôi hăng hái hơn.”

Ông đung đưa người từ trước ra sau trên ghế, mắt không rời đường.
“Tất nhiên, nên bắt đầu như thế thì hơn.”
“Thứ Hai tới, tôi sẽ bắt đầu chạy.”
“À không, thứ Hai thì không được, đó là ngày dành cho cầu nguyện. Và

lần này không có ngoại lệ đâu. Sáng thứ Ba tôi qua tìm cô.”

Marion gật đầu.
“Thế chúng ta sắp làm gì đây?” Ông hỏi tiếp.
“Tìm kiếm.”
“Hay đấy! Trong thư viện nữa chứ! Cô biết không, tôi mê mẩn những trò

chơi trí tuệ, tôi nghiện chơi ô chữ đấy, cứ có chút thời gian là tôi đọ sức với
một ô chữ nho nhỏ. Những trò chơi trí tuệ đó làm tôi dễ chịu kinh khủng!
Thôi được rồi, thế tôi làm gì giúp được cô nào?”

Marion những muốn nói: bằng cách chui vào một xó nào đó tránh xa tôi

đến tận tối nay, nhưng kìm lại được. Cô cũng giữ không thổ lộ cho ông biết
mình cũng mê chơi ô chữ, cô không muốn dấn thân vào một cuộc trò
chuyện khoa trương về những mánh khóe giải ô chữ của mỗi người.

“Vì tôi sẽ ở đây một thời gian, nên thà tranh thủ tìm hiểu lịch sử nơi này

còn hơn,” cuối cùng cô cũng tìm ra cách trả lời,. “tôi nghĩ sẽ tìm tài liệu về
vùng này, lịch sử, giai thoại về nó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.