MÁU THỜI GIAN - Trang 239

Rồi anh hiểu ra. Một người đang ngủ và ngáy phía sau cánh cửa. Toàn bộ

sự căng thẳng đang xâm chiếm viên thám tử nhỏ bé đột ngột dãn ra, chảy
xuống gót chân anh cho đến khi tan đi, nhường chỗ cho nỗi sợ duy nhất, trả
lại cho anh đôi chân nhẹ bẫng, sẵn sàng quỵ xuống dưới sức nặng cơ thể
anh.

Anh phải tiếp tục.
Một con mèo chợt điên cuồng gào lên từ một lối đi phía xa hơn. Rồi có

tiếng vọng của nhiều hộp gỗ đổ, và tiếng bước chân dồn dập.

Sự im lặng lại chiếm lấy El-Gamaliya ngay lập tức. Azim cất khẩu súng,

đi hết quãng đường chia cách anh với lối đi đó. Anh dán người vào góc
ngoặt, chỉ để ló ra một phần mặt.

Tất cả đều tĩnh lặng và trống trơn.
Đúng lúc đó con mèo hiện ra. Nó đứng bất động ở chỗ giao giữa các lối

đi, tai vểnh về phía sau. Từ chỗ anh nấp, Azim cho rằng đó rất có thể là một
con mèo hoang. Con mèo không hẳn sợ người, chỉ đơn giản là dè dặt khi có
người.

Azim ra khỏi chỗ nấp để đến gần con vật đang đứng rình. Con mèo

hoang kêu một tiếng khàn như thể chân nó bị mắc vào một cái bẫy đau đớn
rồi biến mất trong đêm. Azim không động đậy nữa. Hoàn toàn trơ trọi, ở
giữa con hẻm.

Một hình thù dài nổi dần lên trong một góc ngã tư. Thân trên của nó

dâng lên giữa không trung, đầu nó ngẩng lên sau cùng. Nó được bọc trong
một bộ quần áo thầy tu bằng vải, giấu đi hình dáng, khuôn mặt bị một cái
mũ trùm che mất.

Hơi thở của Azim tắc lại.
Hình thù đó trèo lên một cái thùng hỏng rồi ngồi xổm xuống. Viên thám

tử thấy hình như nó đang khẽ ngửa đầu về phía sau để… ngửi mùi.

Đột nhiên, nó nhảy về phía trước, không một tiếng động, với một tốc độ

không ngờ. Nó đuổi theo con mèo.

Azim đờ người, anh không dám đuổi theo nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.