MÁU THỜI GIAN - Trang 240

Anh đã nhìn thấy nó.
Con ghûl.
Nó có thật.
Con mèo lại gầm gừ, rồi phát ra tiếng khè khè dữ tợn. Trong một giây,

tiếng kêu khàn chuyển thành tiếng kêu đau đớn.

Rồi lại không một tiếng động.
Azim phải hành động, nếu anh đứng đây, con ghûl có thể chạy mất, hoặc

nhìn thấy anh nếu nó đi ra và lần theo vết anh. Anh hít một hơi, rón rén đi
đến ngã tư, rồi lặng lẽ đi đến góc tường nơi anh nhìn thấy con vật biến mất.
Lưng vừa chạm tường, anh đã nhận thấy một chuyển động qua khóe mắt
trái.

Nó đi ra.
Azim ra sức dán chặt người vào vùng bóng tối. Con quái vật ở cách anh

chưa đến ba mét. Bất động. Nó cầm con mèo trên tay. Con vật khốn khổ
thõng thượt, mềm oặt, một dòng chất lỏng đen nhỏ xuống đất. Chẳng mấy
chốc sẽ có đủ máu trên mặt đất để tạo ra tiếng động ẩm ướt của một dòng
chảy không ngừng.

Con ghûl đưa con mèo lên ngang tầm miệng và Azim nghe tiếng nó hít

ngửi. Những tiếng hít liên tục, ngắn và rít. Như thể nó tìm cách nhận biết
mùi, viên thám tử nghĩ, nửa mê hoặc nửa khiếp sợ.

Vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt con quái vật dưới cái mũ trùm khổng

lồ.

Không rời chiến lợi phẩm của mình, nó đi tiếp.
Và bước vào một ngõ cụt.
Azim nhắm mắt trong một thoáng khi nhận ra địa điểm đó. Đó chính là

cái ngõ cụt mà ông già nghiện đã chỉ cho anh.

Azim chăm chú nhìn vào bóng tối để không bị mất dấu cái bóng cao lớn.

Một mét chín mươi có thừa, ít nhất là vậy, anh nhận xét. Thật tốt khi thấy
bản năng hình thái học của người cảnh sát nơi anh vẫn chưa mất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.