dưng hoàn toàn với thế giới này. Trong chính mắt mình, Keoraz cũng chỉ là
một ý thức giữa một cuộc chơi; mọi vật khác, mọi dạng sống khác chỉ là
công cụ cho vui thú cá nhân của ông ta, cho sự phát triển của riêng ông ta.
Câu hỏi còn bỏ ngỏ: ông ta có thể lạnh lùng và dửng dưng đến mức nào?
Liệu ông ta có khả năng giết chết cốt nhục của chính mình không?
Jeremy siết nắm tay lại. Keoraz phải bị hạ gục. Chỉ còn thiếu một điều
cho việc đó thôi: bằng chứng. Một dấu hiệu cụ thể kết nối ông ta với các tội
ác, với cái… con ghûl đó.
Chỉ còn là vấn đề thời gian.
Jeremy trả tiền cà phê rồi qua đồn cảnh sát để chắc chắn mình không có
lời nhắn nào. Sự sôi sục đang lên đến cực điểm, những kẻ chủ trương độc
lập đi lại trong thành phố, lao vào những hành động phá hoại, và tất cả đàn
ông tráng kiện đều được gọi tăng viện hòng trấn áp đám nổi loạn. Các cuộc
biểu tình chuyển sang chiều hướng xấu và những cái chết liên quan đến
chính trị nối tiếp nhau từ nhiều năm nay nhưng vẫn không tìm ra được thỏa
thuận nào thỏa mãn tất cả các phía.
Jeremy tìm cách tránh bị hỏi giấy tờ, anh đi về hướng các khu phố phía
Đông của Cairo, cẩn thận vòng xa về phía Bắc, né những vụ ẩu đả trên các
phố trung tâm.
Anh tìm kiếm một tiếng đồng hồ, cho đến khi tìm ra drogman đã giúp
anh nói chuyện với những người bản địa hôm trước. Anh trả tiền cho người
hướng dẫn để đổi lại một việc: thống kê và định vị tất cả những người đã
giúp Azim vây dồn con quái vật vào đêm Azim biến mất, để siết gọng kìm
quanh hang ổ con ghûl. Phải bắt đầu bằng thầy cả anh gặp hôm hước, ông
ta hẳn biết phần lớn cư dân xung quanh, nên sẽ là điểm xuất phát hoàn hảo.
Trong số các lời chứng, có thể có các yếu tố cần phải khớp lại, và nếu may
mắn, anh sẽ tìm ra hang ổ sinh vật đó. Drogman phải đặt tất cả các câu hỏi,
và nếu thu lượm được kết quả đáng chú ý thì anh ta sẽ được trả công tương
xứng.
Jeremy ăn tối ở khu vực nhà ga, nơi có vẻ không chịu ảnh hưởng gì của
đám nổi loạn. Rồi anh quay về nhà, tầm nhìn bị mờ đi do hơi bốc lên từ