MÁU THỜI GIAN - Trang 332

51

Marion bật đèn phòng khách.
Ánh sáng làm nổi bật sự ấm cúng của các chất liệu trong phòng. Vải,

nhung, gỗ lát tường. Lần đầu tiên cô thấy căn phòng giống toa tàu của
Jeremy Matheson.

Joe là tên gọi tắt của Jeremy.
Ông chơi cờ vua, rèn luyện thú vui trí tuệ, đúng là tính cách của người

thích thú với các câu đố bí hiểm. Ông không hành động một mình, tất nhiên
rồi. Grégoire. Chàng thanh niên còn gần gũi với Joe hơn cô từng nghĩ.

‘Cậu ta cần cuộc sống, cần sự hiện diện của đàn ông, riêng điều này thì

tôi nghĩ mình không lầm’, Joe đã nói như vậy trong bữa tối của họ.

Grégoire là người thừa hành của ông. Như con ghûl là kẻ thừa hành của

Francis Keoraz. Chính cậu thiếu niên mới là người cô đuổi bắt chiều nay.
Cậu ta hoảng sợ khi nghĩ sẽ bị bắt nên đã thoát thân bằng cách bỏ lại cuốn
sách. Grégoire mê mẩn người đàn ông này, người có thể là người cha lý
tưởng của cậu, người chắc chắn đã kể cậu nghe những câu chuyện điên rồ
như trong những bộ phim quái dị cậu vẫn hằng say mê. Và rốt cuộc cậu đã
tìm thấy ở Joe cách thoát khỏi sự nhàm chán trên Đỉnh.

Jeremy di cư đến Pháp trước khi có chiến tranh, để trốn khỏi đất nước

mình. Vì lý do gì? Có phải anh bị truy lùng vì tội giết Francis Keoraz? Hay
anh muốn những người đồng hương quên mình đi sau vụ việc chấn động
hẳn đã mang lại cho anh danh tiếng đáng buồn và dĩ nhiên là anh sẽ vui
lòng từ chối? Anh đã dạt tới đây, xa rời tất cả, núp dưới bóng nhà thờ. Gìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.